“Nhân duyên mà ngài vừa nhắc đến, liệu có phải là liên quan tới… Tiêu Thiên biểu ca không, Vô đại nhân?”
Câu hỏi của Huân Nhi vừa ra, cả phòng nhất thời tĩnh lặng.
Tiêu Viêm ban đầu còn ngạc nhiên nhìn về phía thanh mai trúc mã của mình, nhưng rồi rất nhanh hắn lại quay sang Tiêu Thiên chờ đợi đáp án.
Đối diện…
“Là nữ nhân đừng lúc nào cũng tỏ ra quá thông minh, cẩn thận không gả ra ngoài được đâu.”
...sau giây lát trầm ngâm, Tiêu Thiên dùng lại câu nói ngày đó đã từng nói với Mỹ Đỗ Toa để trả lời Huân Nhi, khiến nữ vương bệ hạ nhịn không được trợn cả mắt lên trừng hắn.
Mà, cũng không thể phủ nhận thái độ “trả lời như không, không nhưng lại có” của Tiêu Thiên rất khiến người ta tò mò. Chẳng thế mà trong khi Huân Nhi cau mày nghi hoặc, thì Tiêu Viêm lại chép miệng bất đắc dĩ, trong bối cảnh đối phương dù không hề phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận quan hệ giữa hắn với Tiêu Thiên biểu ca của bọn họ đấy thôi.
“Vậy ngươi…”
“Được rồi, lời dư thừa không nên nói nhiều, tốn thời gian chẳng được lợi ích gì cả.” - Đang lúc Huân Nhi lại muốn nói gì đó, Tiêu Thiên đã khoát tay chặn lời nàng: “ Quan trọng hơn là Tiêu thiếu gia, Tam Văn Thanh Linh Đan này dược lực mạnh mẽ như thế nào, tin chắc ngươi cũng có ước chừng. Không phải ta xem thường ngươi, nhưng nếu để một mình ngươi hấp thu luyện hóa, sợ rằng không có vài ngày là không kịp, trong khi đó sáng mai đã là thời điểm Ước hẹn ba năm đến hạn rồi.
Sẵn ở đây có ta, Mỹ Đỗ Toa, Huân Nhi tiểu thư có thể thay ngươi cảnh giới, còn tiểu Mộc lại có cách giúp ngươi hấp thu dược lực nhanh hơn, thì cá nhân ta đề nghị ngươi hiện tại nên ngay lập tức sử dụng đan dược đi. Ngươi thấy sao?”
Thông thường mà nói, chẳng ai lại dễ dàng đi uống một viên thuốc nhận từ kẻ mới gặp lần đầu đưa cho cả. Kể cả có chán sống cũng không ngu dại đến thế đâu.
Tuy nhiên, trong bối cảnh mà Tam Văn Thanh Linh Đan trong tay là đan dược cấp bốn hàng thật giá thật thật không thể nghi ngờ, còn Vô đại nhân nói riêng cũng như Tề Thiên Cung nói chung lại tiếng lành đồn xa, và quan trọng nhất là chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa thôi hắn sẽ phải lên Vân Lam Sơn ứng chiến rồi, Tiêu Viêm… lưỡng lự a.
Thấy đối phương chần chừ, nhưng Tiêu Thiên cũng không nói thêm, chỉ im lặng uống trà. Lời cần nói hắn đã nói cả rồi, lại lảm nhảm nữa người ta sẽ cho rằng hắn có ý đồ trong việc thuyết dụ Tiêu Viêm dùng đan dược, lúc đó tình ngay lý gian thì được không bằng mất.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong im lặng, mãi cho đến khi…
“Tiêu Viêm ca ca, Vô đại nhân đã có lòng, đan dược này huynh cứ dùng đi.”
...Huân Nhi bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp lên tiếng.
Dựa vào cái gì để nàng nói những lời này, chỉ có một mình Huân Nhi biết. Quan trọng hơn là…
“Được, ta nghe lời ngươi!”
...sự đồng ý của nàng đã trực tiếp cắt đứt những lưỡng lự và chần chừ của Tiêu Viêm, gián tiếp giúp hắn hạ được quyết tâm.
“Vô đại nhân, nữ vương bệ hạ, Mộc cô nương, làm phiền!”
Đứng dậy chắp tay với ba người bên phía Tiêu Thiên, Tiêu Viêm bước ra khỏi bàn tiệc để ngồi xếp bằng… thẳng xuống mặt đất, sau đó nhắm mắt ổn định tâm tình.
Lần sử dụng đan dược này không chỉ là đột phá ba tiểu cảnh, mà trong đó vẫn còn xen lẫn một đại cảnh. Cẩn thận và vững chắc là tuyệt đối cần thiết.
“Tiểu Mộc, lát nữa ngươi giúp hắn một tay. Về phần Mỹ Đỗ Toa, vùng không gian này giao cho ngươi.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Không thành vấn đề.”
Phân phó nhiệm vụ cho hai người bên mình xong, Tiêu Thiên mới…
“Huân Nhi tiểu thư, chúng ta ra nơi khác nói chuyện.”
...hướng mục đích thứ hai của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay bước tới.
Đúng vậy! Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay được Tiêu Thiên xây dựng dựa trên không chỉ một, mà là hai mục đích chính.
Mục đích thứ nhất chính là những gì đã và đang diễn ra. Đem Tam Văn Thanh Linh Đan cực phẩm cho Tiêu Viêm sử dụng, đồng thời hỗ trợ hắn hấp thu và luyện hóa đan dược, đảm bảo ngày mai kết cục chiến bại của Nạp Lan Yên Nhiên trên Vân Lam Sơn sẽ xảy ra đúng như cốt truyện.
Mà mục đích thứ hai, đương nhiên là có liên quan tới cô nàng công chúa Cổ tộc.
“Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đây.” - Không chút ngần ngại, Huân Nhi đứng dậy tại chỗ rồi cùng Tiêu Thiên ra bên ngoài phòng, để lại Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết ở lại bận bịu với Tam Văn Thanh Linh Đan.
…
Bên ngoài.
“Rốt cuộc thì mục đích của ngươi… không, của các ngươi là gì?” - Cánh cửa phòng vừa khép lại sau lưng, Huân Nhi đã ngay lập tức nhịn không được hỏi gấp.
“Mục đích của chúng ta là gì ngươi đừng quan tâm. Ngươi chỉ cần biết là chúng ta