“Động thủ! Không nên ham chiến!”
“Hiểu!”
Soạt! Soạt!
Còn chưa kịp hoàn hồn sau tình huống tận mắt nhìn thấy Tiêu Viêm bất ngờ bị bắt cóc ngay dưới mũi mình, Tiêu Thiên đã lại phải nhận tin dữ khác khi… Thanh Lân tiếp tục trở thành nạn nhân của một vụ bắt cóc khác, bởi hai kẻ lạ mặt khác.
Càng khiến hắn trở nên hoảng loạn tới mức run rẩy hơn nữa là từ tốc độ, tới áp lực mà hai kẻ toàn thân che kín trong trang phục bó màu đen này thể hiện ra ngoài khi bùng phát tốc độ lướt ngang qua trước mặt hắn, thì không khó để nhận ra đây chắc chắn phải là... một cặp siêu cường giả Đấu Hoàng không thể nghi ngờ.
Đúng vậy, không phải một người, mà là một cặp đấy!
Nói cách khác, nếu ngay bây giờ bọn họ đổi ý muốn nhắm vào chính Tiêu Thiên hắn để bắt đi, hoặc tệ hơn nữa là giết chết ngay tại chỗ, trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa vắng mặt do bận truy đuổi kẻ đã bắt cóc Tiêu Viêm chưa trở về, thì… chết chính là kết quả duy nhất a!
“Thả ta ra! Thả ta ra! Chủ nhân… chủ nhân… cứu mạnggggg…”
Tình huống xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm, đến tận khi Thanh Lân bị người ta ôm ngang eo và bay lên bầu trời sắp mất hút tới nơi rồi nhưng Tiêu Thiên vẫn còn đang bận… lo cho cái mạng của mình chưa có hết run rẩy đây.
Nhưng rồi những giãy dụa bất lực, những âm thanh la hét, những tiếng khóc thét vang vọng mà rất lâu rồi Thanh Lân mới lại phải phát ra chứng tỏ nàng đang vô cùng hoảng sợ và bất lực đã gọi hắn tỉnh hồn lại.
Ngay lập tức…
“Tiểu Tam, dùng Đệ Ngũ Đạn, nhắm vào Thanh Lân!”
“Vâng, chủ nhân.”
...mệnh lệnh được Tiêu Thiên đưa ra, và cũng gần như không có bất kỳ độ trễ nào, tiếng trả lời cùng hành động tương ứng được thực hiện.
Theo đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của những người vẫn còn đang có mặt tại hiện trường, một nữ nhân có màu da hơi tối, với mái tóc đen dài được buộc túm thành hai chiếc “đuôi” phía sau đầu, trên người là một bộ váy dài màu đỏ thẫm, viền đen đúng chuẩn Gothic Lolita bất thình lình bước ra từ giữa hư không với hai tay hai… khẩu súng một kíp, một hỏa mai trong tư thế nhắm thẳng về hai, chính xác hơn là ba người gồm hai kẻ bắt cóc và Thanh Lân đang bay nhanh trên bầu trời.
Và rồi…
“Khắc Khắc Đế/Zafkiel - Ngũ Chi Đạn/Hei”
Đoàng!
...hỏa hoa văng ra tung tóe từ đầu khẩu súng hỏa mai dài, cùng với đó là tiếng nổ lớn vang lên chát chúa chứng tỏ cô nàng thần bí kia đã ra tay làm gì đó. Nhưng thứ quan trọng nhất mà mọi người mong chờ là… hiệu quả thì lại chẳng thấy xuất hiện.
Trên bầu trời, hai bóng đen kia vẫn bay thẳng một đường và mất hút, không hề thấy họ lạng lách, nghiêng lật hay xoay vòng v.v. những hành động thể hiện việc cố gắng tránh né công kích, cũng chẳng xuất hiện bất kỳ máu me, rơi rụng v.v. các loại biểu hiện của trúng đòn gì cả.
Bắn hụt rồi à? Hay tầm không tới? Hay là tốc độ đạn theo không kịp tốc độ phi hành của đối phương? - Câu trả lời… chỉ Tiêu Thiên và “tiểu Tam” biết.
“Sự việc ngày hôm nay… ta nhớ rồi!” - Đảo mắt một vòng quanh quảng trường Vân Lam Tông, Tiêu Thiên hít sâu một hơi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, đồng thời trầm giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mộc, tiểu Tam, chúng ta trở về thôi.”
×
— QUẢNG CÁO —
“Vâng, chủ nhân.”
Nhìn theo bóng lưng ba thành viên Tề Thiên Cung dắt díu nhau xuống núi, hơn một ngàn người vẫn còn đang có mặt tại hiện trường đều… ngổn ngang trong gió.
Ta nhớ rồi… là nhớ cái gì!? Nhớ kết quả của trận chiến à? Hay nhớ tên tuổi, mặt mũi tất cả chúng ta những kẻ đã không ra tay cứu người của ngươi sao? Hay là chỉ nhớ một mình Vân Lam Tông khi để người của ngươi gặp chuyện không may ngay trong sân nhà họ?
Không ai cho đám người đáp án cả, nhưng có một chuyện bọn họ đều biết chắc rằng, ngày mai… không, chỉ cần chiều nay thôi khi tin tức Tề Thiên Cung bị một đám người thần bí vuốt râu hùm ngay tại quảng trường Vân Lam Tông trên đỉnh Vân Lam Sơn truyền ra ngoài, thì cả Gia Mã Đế Quốc đều sẽ vì thế mà rung chuyển theo. Hay ít nhất là bọn họ đoán vậy.
...
Không lâu sau, trên tầng cao nhất của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ.
“Rốt cuộc cũng trở về được an toàn.” - Vừa vào phòng, Tiêu Thiên đã nhịn không được thở phào một hơi.
Trải qua một ngày… chính xác là chỉ làm mới một buổi sáng trôi qua thôi mà đã gặp phải quá nhiều biến số nằm ngoài kế hoạch, trong bối cảnh “hộ hoa thiếp thân cao thủ” Mỹ Đỗ Toa không biết khi nào mới trở về, thì thiên địa rộng lớn cũng chỉ còn căn phòng được hắn hạ lệnh cho Mộc Ánh Tuyết giăng không ít bẫy rập bằng kịch độc từ sau thời điểm hay tin Hoàng Dung bị người ta bắt cóc này mới đủ để giúp Tiêu Thiên cảm thấy thực sự an toàn mà thôi.
“Cốt truyện càng lúc càng mất đi sự chính xác của nó, sau này cần phải cẩn thận hơn nữa mới được.”
Mặc dù trên thực tế thì vụ việc hôm nay đều là do hắn thần hồn át thần tính thôi, chứ chưa có nguy hiểm nào chân chính xảy ra cả, nhưng biết sao được, chết một lần rồi đâm ra sợ chết hơn hẳn người bình thường a.
“Thôi, để xem tình hình của Thanh Lân đã.” - Ngồi bật dậy trên giường, Tiêu Thiên nhìn sang cô