“Thanh Lân… không có gì nguy hiểm. Ngươi thì sao, đuổi theo tên kia không có vấn đề gì chứ?”
“Ngươi biết hắn là ai?”
“Vốn đã từng biết hắn là ai, nhưng sau sự việc ngày hôm qua, ta không còn dám chắc mình biết hắn là ai nữa.”
Đối với cách giải thích rất thiếu trách nhiệm từ Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, ngược lại còn gật gù tỏ vẻ hiểu rõ. Dù sao việc người ta thay đổi ít nhiều sau một thời gian không có tin tức là chuyện bình thường. Chẳng phải nói đâu xa, mới hôm qua thôi câu chuyện “phế vật Tiêu Gia” biến thành “Tiêu đại thiên tài” chỉ sau ba năm đi du học là ví dụ rõ ràng nhất rồi đấy.
Biết được Thanh Lân không có vấn đề, lại sẵn đang nhắc tới Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa tranh thủ lựa lời vắn tắt nhất kể lại những gì nàng và đám người Vân Vận đã trải qua khi cố gắng đuổi theo đám khói đen hôm qua, sau đó…
“Ta có cảm giác kẻ bắt tiểu tử Tiêu Gia kia hình như là… đại năng Đấu Tông thì phải. Không rõ vì lý do gì hắn chỉ một lòng muốn chạy, chứ nếu xảy ra đánh nhau, chưa chắc bốn người chúng ta đã địch lại một mình hắn đâu.”
...mới đưa ra một nhận xét khá đáng sợ như vậy.
Đấu Tông, đại cảnh tiếp theo sau khi tu luyện giả vượt qua được cánh cửa thập tinh Đấu Hoàng. Điểm mạnh nhất của những tu luyện giả đã đột phá tới Đấu Tông, so với những người thấp hơn họ, nằm ở khả năng điều khiển lực lượng không gian.
Đấu Vương được gọi là cường giả vì họ bước đầu đã có thể điều khiển được lực lượng không gian, đồng thời đem đấu khí hóa thành cánh để bay lượn trên bầu trời, hoàn thành ước mơ chung cực của nhân loại.
Cao cấp hơn là Đấu Hoàng, được biết đến là các siêu cường giả nhờ khả năng thao túng rất nhiều lực lượng không gian để dừng lại thời gian ngắn giữa hư không mà không cần tiêu hao đấu khí.
Về phần Đấu Tông, nếu cường giả Đấu Vương đạt 3/10 trên mảng không gian, và con số đó là 5/10 với siêu cường giả Đấu Hoàng, thì đại năng Đấu Tông thậm chí đã cao tới 7/10 khi họ đã hoàn toàn có thể thoải mái đứng trong hư không mà không tiêu hao bất kỳ một điểm năng lượng nào, đồng thời có thể dễ dàng phong tỏa một vùng không gian khi đối địch.
Một bên đã có thể tùy ý điều khiển không gian, trong khi đó bên còn lại vẫn còn phải mượn dùng một cách hạn chế và bị động, chênh lệch thoạt nghe thì tưởng không xa, nhưng trên thực tế lại xa không tưởng, bởi vì như đã nói, thời - không hai khái niệm này thế nhưng mà có thể nháy mắt biến một người sống thành người chết đấy.
Cho nên mới nói, không phải Mỹ Đỗ Toa khiêm tốn hay nhún nhường, nàng chỉ đơn giản là chấp nhận sự thật mà thôi.
“Là một Đấu Tông không sai, các ngươi đều trở về an toàn xem như may mắn rồi.” - Tiêu Thiên gật đầu thở dài: “Thôi, trước mắt cứ lo việc của mình đã, đừng suy nghĩ nhiều về tên đó nữa. Mà, xin lỗi vì hôm qua đã đẩy ngươi vào nguy hiểm nhé.”
“Kh-Không có gì!” - Tiêu Thiên bỗng nhiên đổi giọng “thân thiết và lo lắng” khiến Mỹ Đỗ Toa có chút không quen: “Ngươi ổn rồi thì ta trở về nghỉ ngơi trước, có gì cứ la lên, ta… ta sẽ đến ngay.”
Nói, nữ vương đại nhân quay đầu trườn nhanh ra cửa, để lại cho ba người trong phòng bóng lưng mảnh mai mà cô độc.
“Làm gì cứ như tsundere*, quan tâm hai câu đã đỏ mặt, ngập ngừng, quay đầu liền chạy vậy chứ.” - Tặc lưỡi trước biểu hiện có phần kỳ quặc từ Mỹ Đỗ Toa, nhưng rất nhanh Tiêu Thiên lại lắc đầu đem chúng gạt ra sau lưng để tập trung vào chính sự: “Các vụ việc xảy ra liên tiếp hôm qua đều được nhiều người nhìn thấy như vậy, muốn giấu là không có khả năng, chỉ có thể xuôi theo chiều gió mà thuận nước đẩy thuyền thôi. Đã như thế… tiếp theo cần phải tính toán thật kỹ mới được.”
Nghĩ, Tiêu Thiên một lần nữa nhắm chặt hai mắt trong tư thế ngồi xếp bằng. Không phải tu luyện, mà là hắn cần phải sắp xếp lại ký ức của bản thân đã bị xen lẫn bởi những gì nhìn thấy từ tương lai của Thanh Lân do Ngũ Chi Đạn/Hei ghi lại.
Thế thì… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thanh Lân!? Tiêu Thiên nói hắn nhận ra thủ phạm bắt cóc Tiêu Viêm, vậy kẻ đó là ai, đến từ đâu, có mục đích gì? - Đáp án là…
Trước hết nói tới Thanh Lân.
Lần bị bắt cóc này của nàng… có thể gọi là mệnh trung chú định* khi thủ phạm ra tay tưởng là người lạ, nhưng mà lại là người quen. Bọn họ chính là “Xà Linh Giả” Lục Man và Bát Dực Hắc Xà Hoàng, một con ma thú họ Rắn cấp sáu, đều có xuất thân từ Thiên Xà Phủ thuộc Thiên Xà Đế Quốc.
Gọi việc Thanh Lân bị bắt cóc là mệnh trung chú định bởi vì trong nguyên tác vụ bắt cóc này cũng xảy ra, và