“Tìm và cứu tiểu Mộc ra, nói như vậy ý đồ của tên kia hẳn phải là… chui vào bụng con bạch tuộc này từ đường miệng a.” - Vừa bay lòng vòng trên bầu trời tránh né mấy cái xúc tu, cũng không quên lâu lâu “đâm bị thóc, chọc bị gạo” đối phương một cái, Mỹ Đỗ Toa vừa nghĩ: “Nếu mình kéo nó nổi lên thêm một chút, tốt nhất là phần mắt lộ ra trên mặt nước luôn, thì độ an toàn và tính khả thi của cả kế hoạch sẽ cao hơn không ít rồi. Đã như vậy… hừ!”
Nghĩ tới phương án gián tiếp giúp đỡ Tiêu Thiên làm liều, nữ vương bệ hạ bỗng nhiên dừng lại giữa hư không để… quay đầu lao thẳng về phía mấy cái xúc tu đang điên cuồng quơ múa trong không trung bằng tốc độ cực cao.
“Một chiêu này xong e rằng sẽ suy yếu không nhẹ, nhưng mà… đi!”
Vù!
“Bát Kỳ Triền Nhiễu”
Gréccc!!!
Theo hai tròng mắt Mỹ Đỗ Toa dần biến thành màu hồng và tỏa ra ánh sáng ma mị, cùng bốn chiếc răng nanh dài mà nhọn cũng lộ ra khi nàng há miệng gầm lớn một âm thanh cực kỳ phi nhân loại, là… tám đầu đại mãng xà bằng năng lượng cứ thế đua nhau lao nhanh ra từ sau lưng nàng rồi quấn và cắn lấy tám chiếc xúc tu của bạch tuộc lớn.
Nhìn từ xa ngược lại là khá giống một đầu… Bát Vĩ Hồ đang dùng đuôi của mình để đối địch!
Gràooo… Gréccc!!!
Bất ngờ bị phản công một cú đau điếng, bạch tuộc lớn lập tức nhịn không được gầm lên một tiếng phẫn nộ. Phải biết, bạch tuộc là một loài có hệ thống thần kinh vô cùng phức tạp với 2/3 số nơ-ron thần kinh đều tập trung hết trên các xúc tu của chúng. Bị Mỹ Đỗ Toa bất ngờ tập kích một cú này, cảm giác đau đớn kia có thể so với con người bị kẹp cửa cả mười đầu ngón tay cùng lúc đấy.
Không điên không được a!
Chỉ thấy cả tám chiếc xúc tu của bạch tuộc lớn đồng loạt giãy dụa mạnh, khỏi nói cũng biến là nó muốn giãy hết mấy đầu đại mãng xà ra khỏi người mình. Nhưng mà…
“Muốn thoát khốn trước hết phải hỏi bản vương xem có được phép hay không đã!”
“Aaaaa…”
...nữ vương bệ hạ sao có thể cho đối phương toại nguyện dễ dàng như vậy được.
Chăng dây đã xong, lúc này Mỹ Đỗ Toa mới hét lớn một tiếng, đồng thời vỗ thật mạnh hai cánh để bay ngược lên bầu trời, qua đó lộ rõ ý định dùng thế “trực thăng cẩu đồ” kéo con bạch tuộc lớn này lên khỏi mặt nước, hay ít nhất, là lên được bao nhiêu hay bấy nhiêu để quãng đường lặn xuống và tìm lối vào bụng nó của Tiêu Thiên được nhanh, dễ dàng và an toàn hơn.
Bạch tuộc lớn có thể có linh trí, có thể không, nhưng thân là một loài hải sản, bản năng sinh tồn của nó chắc chắn sẽ không cho phép kẻ khác lôi mình ra khỏi mặt nước. Và cứ như thế, cuộc thi kéo co với tám đầu đại mãng xà và tám chiếc xúc tu làm dây diễn ra giằng co giữa một người bay trên trời cố gắng kéo đối phương lên, một kẻ ở dưới nước ra sức lặn xuống.
...
Dưới mặt nước.
Ý đồ giúp đỡ của Mỹ Đỗ Toa là tốt, hiệu quả cũng không hề tệ khi bạch tuộc lớn thực sự đã bị nàng kéo lên một đoạn, qua đó giúp Tiêu Thiên tiết kiệm được không ít thời gian cũng như sức lực trong công cuộc lặn xuống và tìm lối vào.
Nhưng mà…
“Cái này là… Mỹ Đỗ Toa chết bằm, chết giẫm! Ngươi hại chết ta rồi!”
...phàm là chuyện trên đời, đôi lúc hay lại chưa chắc đã bằng hên!
Cụ thể hơn là bởi vì không rõ Tiêu Thiên đang ở đâu và làm gì dưới mặt nước, nên Mỹ Đỗ Toa cứ thế tự chủ trương phương hướng ra tay của mình theo tiêu chí “đảm bảo hiệu quả phần việc bản thân cao nhất có thể”.
Đến đây thôi thì chưa có gì sai cả.
Chỉ có điều, nữ vương bệ hạ không hề biết ý tốt trên bầu trời của nàng lại gây ra hậu quả không thể bảo là không nghiêm trọng dưới mặt nước, khi nó vô tình khiến thân thể đại bạch tuộc xoay mình cái nửa vầng trăng, xảo lại càng xảo đem đôi mắt to như hai cái nhà của nó… chiếu thẳng vào giữa người Tiêu Thiên, kẻ lúc này đang cắm cúi lặn a lặn mò mẫm trong bóng tối.
Lén lén lút lút bị đối phương phát hiện, Tiêu Thiên không nói hai lời liền chạy.
Đáng tiếc, đây là dưới biển và hình thể, sức mạnh cũng như thủ đoạn của đối phương hơn hắn nhiều lắm. Cho nên…
Ào! Ào! Ào! Ào! Ào!
...chỉ bằng một hành động há miệng và hút vô cùng đơn giản từ bạch tuộc lớn đã dễ dàng biến mọi nỗ lực muốn chạy của Tiêu Thiên đều hóa thành vô nghĩa.
“Hệ Thống, nhanh cứu mạng!”
Cục diện bỗng nhiên xoay chuyển bất ngờ khiến Tiêu Thiên không thể không vừa ra sức bơi được bao nhiêu thì bơi, vừa gào lên trong lòng cầu cứu người duy nhất có thể cứu mình lúc này.
“Tích… không phải ký chủ muốn vào miệng nó à? Bây giờ nó chủ động hút vào rồi còn chạy làm gì?”
Cứu thì không cứu, ở đó nói nhảm. Con hàng này… cố ý phải không!?
“Lén lút chui vào và bị nuốt vào là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau! Ngươi nhanh nghĩ cách giúp ta, còn cợt nhả là đi đời cả đám đấy!”
Để cho rõ ràng sự khác biệt giữa