“Áaaaa…”
Ầm! Ầm! Ầm! Ào! Ào!
Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Tạch… tạch…. rắc…
Không hiểu lắm cảm giác vô cùng đau đớn và mất mát đang giày vò trong tim mình là gì, cũng chẳng rõ tại sao nó lại sinh ra khi bản thân bất lực trong việc tìm kiếm tung tích Tiêu Thiên, nhưng Mỹ Đỗ Toa hiểu rằng nàng cần phải hét lên cho nhẹ cõi lòng, nếu không sợ rằng sẽ sớm phát điên vì sự ngột ngạt này mất.
Chỉ có điều… khả năng là do tâm tình quá mức kích động, nên một hét này từ nữ vương bệ hạ không chỉ là âm thanh đơn thuần, mà còn kèm theo khí thế Đấu Hoàng đỉnh phong điên cuồng phóng ra ngoài một cách hết sức thiếu kiểm soát, dẫn tới hậu quả là đáy biển dậy sóng trước, nhanh chóng lan tới đất liền rung chuyển sau, thậm chí không - thời gian “mỏng như tờ giấy ăn” của Cửu Sát Chi Địa đều liên tục lắc lư tới gần biên giới sụp đổ.
Và như một lẽ đương nhiên, hành động “phá hoại môi trường” không chủ đích này của Mỹ Đỗ Toa lập tức phải nhận phản phệ.
Ù! Ù! Ù! Ù! Ù!
Đại lượng không gian lực vô hình nhanh chóng được pháp tắc chưa trọn vẹn của Cửu Sát Chi Địa điều về vùng biển bên này, một là để gia cố không gian tránh sụp đổ cục bộ, hai nữa là “nó” cần phải trấn áp nguồn cơn của những thảm họa này trước khi quá muộn.
“Đừng có… khục… xem thường… ta… khục…”
Dưới tác dụng tăng cường chồng chất của không gian lực, đôi vai gầy vốn đã nặng trĩu bây giờ càng thêm phần trĩu nặng hơn, tầm nhìn đang mù mịt vì nước biển xen lẫn nước mắt lại càng trở nên tối tăm hơn, hai tai cũng chẳng còn nghe rõ bất kỳ điều gì nữa, nhưng càng như vậy, đầu óc nóng hầm hập vì đau thương và mất mát của Mỹ Đỗ Toa càng trở nên điên cuồng hơn, bất chấp hơn bao giờ hết.
“Đừng có xem thường ta! Aaaaa…”
Đang lúc Mỹ Đỗ Toa lại muốn phát tác để… nghịch thiên theo đúng nghĩa đen, thì…
Pặp!
“Bà điên này, ngươi lại gào chúng ta phải chết cả nút bây giờ!”
...một bàn tay bất thình lình vỗ vào vai nàng từ phía sau, cùng với âm thanh ai đó hét vào lỗ tai nàng khiến nữ vương bệ hạ gần như chết lặng. Nàng vậy mà kích động đến mức không hề hay biết có người đã tiến đến sát sau lưng mình!
Nhưng điều đó không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này, mà quan trọng là giọng nói kia… quen thuộc quá.
Soạt!
“Ngươi…”
Vội vàng quay ngoắt người lại phía sau, và đập vào mắt Mỹ Đỗ Toa là hình ảnh… một người toàn thân bị bao phủ bởi thứ gì đó nhầy nhụa, đen thui còn phát ra mùi hương không hề dễ ngửi một chút nào đang cõng trên lưng một nữ nhân khác, có vẻ như vì lý do gì đó mà đã ngất đi, và đương nhiên cũng nhớp nháp y như người trước.
Nếu là bình thường, nữ vương bệ chắc chắn sẽ đánh chết không toàn thây cái kẻ đen, hôi, nhơ nhớp lại còn dám đứng sau lưng vỗ vai nàng trước mắt rồi. Nhưng mà…
Bịch!
“Ngươi còn sống! Ngươi còn sống a! Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
...lần này nàng không chỉ không làm như thế, mà ngược lại còn bất chấp dơ bẩn, thân phận và giới tính để ôm chầm lấy đối phương rồi vừa khóc, vừa cười lảm nhảm mấy lời vô nghĩa một cách đầy vui mừng nữa.
Nguyên nhân của sự khác biệt quá lớn này, tất cả chỉ xuất phát từ một lý do duy nhất, đó là người đứng trước mặt nàng bây giờ vốn cũng chẳng phải ai xa lạ, mà hắn chính là Tiêu Thiên, kẻ không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng quan trọng trong lòng Mỹ Đỗ Toa.
Về phần người được hắn cõng sau lưng, đương nhiên chỉ có thể là Mộc Ánh Tuyết rồi.
“Muốn cái gì thì để khi khác, lại ôm ta phải chết ngạt bây giờ này!”
“À… ừ… đi… đi...”
Vụt! Vụt!
. . .
Trên bầu trời bao la lồng lộng gió, hai người một nam, một nữ đang bay song song nhau thẳng hướng chính tây, trên lưng nam nhân còn cõng theo một nữ nhân khác đang ngủ say, bóng của họ được mặt trời chiếu rọi đổ dài trên mặt biển.
Ba người chính là Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết, còn hiện tại cũng đã là vài giờ trôi qua sau thảm họa dưới đáy biển cùng màn tái hợp khá… máu chó giữa Vô đại nhân và nữ vương bệ hạ.
Đáng chú ý là, mặc dù mọi chuyện đều đã được mọi người giải thích thông suốt với nhau, nhưng không khí chung lại cực kỳ trầm lắng và có phần đè nén. Bỏ qua người ngủ thì hai người tỉnh đều mang vẻ mặt nặng nề, trầm mặc không nói.
Đầu tiên là Mỹ Đỗ Toa.
Sau khi gặp lại Tiêu Thiên và ổn định được tâm tình, nữ vương bệ hạ lập tức cùng hắn rời khỏi hiện trường của vụ “thiên tai nhân tạo” mà nàng chính là thủ phạm kia, đồng thời tiến hành che giấu khí tức của bản thân, cũng như áp chế đẳng cấp xuống còn… Đấu Vương trung kỳ.
Bè đã không còn, hai người buộc phải bất chấp tiêu hao để bay đến đại đảo. Trong bối cảnh đẳng cấp thấp hơn Đấu Vương sẽ vô pháp triển khai đấu khí hóa dực, mà cao quá sẽ chịu bài xích quá mạnh một cách không cần thiết, nên đáp án cuối cùng là Đấu Vương trung kỳ.
Tiếp theo là Tiêu Thiên.
Thì dưới sự giúp đỡ và chỉ dẫn từ Hệ Thống,