“Ấn tín gì đó ta không có, nhưng ra có thứ này!”
Bùng! Phừng!
“Ngưng tụ chân hỏa? Luyện Dược Sư cấp bốn!?”
Nhiệt độ bất thình lình nóng lên, cộng thêm màu sắc bắt mắt và cách xuất hiện không thể bảo là không thần kỳ của Tử Tinh Hỏa khiến thanh âm kinh ngạc lập tức phun ra từ trong miệng hai thủ vệ.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm thủ vệ trước cửa Luyện Dược Sư công hội, đương nhiên hai người có hiểu biết rằng phải là Luyện Dược Sư cấp bốn trở lên mới có khả năng ngưng tụ chân hỏa. Vấn đề ở đây là nếu người trước mặt già nua, hoặc ít nhất cũng đứng tuổi đi, thì họ còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng đây rõ ràng chỉ là một thanh niên mới trên dưới hai mươi tuổi a!
“Khụ… xin lỗi đã làm hai vị thất vọng, nhưng ta không phải Luyện Dược Sư cấp bốn đâu.” - Vốn chỉ muốn chứng minh mình có khả năng luyện đan để được vào trong làm thủ tục dự thi, ai ngờ hai tên hộ vệ này lại bất thình lình hô hoán khiến không ít người qua đường đều đã tụ tập lại đây hóng chuyện, bất đắc dĩ Tiêu Thiên phải chủ động tắt lửa và đánh trống lảng: “Ta chỉ là có năng lực triệu hoán chút hỏa diễm mà thôi. Mà, hiện tại ta có thể tiến vào chưa?”
“A! À… c-có… có thể… có thể, tiểu huynh…à không, đại nhân, mời ngài vào!” - Ngọn lửa bất ngờ bùng lên, lại bất thình lình vụt tắt khiến hai gã hộ vệ giật mình, lúc này mới liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng khom người xuống, cung kính nói.
“Cảm ơn.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên tiến thẳng vào Luyện Dược Sư công hội, để lại đám khán giả ở bên ngoài dài cổ ngóng theo.
...
Bên trong Luyện Dược Sư công hội, một mùi thơm thoang thoảng lượn quanh làm cho thần trí con người có chút thoải mái.
Nhân viên ở đây cũng không nhiều, chỉ có vài người đang an tĩnh làm chuyện của mình. Tiêu Thiên bước vào, một số người nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt liếc qua thanh niên trẻ tuổi xa lạ chốc lát, sau đó… lại vùi đầu vào làm việc của mình.
Dù sao cũng sẽ chẳng có ai gan lớn đến mức tìm tới làm loạn tại Luyện Dược Sư công hội, quan tâm làm gì tốn thời gian và công sức.
“Nơi này…” - Ngẩn người giữa đại sảnh vắng lặng, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “...so với chùa còn phải vắng, so với nhà thờ còn phải trang nghiêm hơn a!”
“Tiên sinh…” - Đang lúc hắn muốn tìm đại một người hỏi cách lấy huy chương Luyện Dược Sư thì một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vội vàng chạy lại từ đằng xa, rồi dừng lại trước mặt hắn mỉm cười: “Vị tiên sinh này, nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là lần đầu tiên đến Luyện Dược Sư công hội Hắc Nham Thành a?”
“Ừm!” - Đánh giá một chút thanh y nữ tử trước mặt, mắt ngọc mày ngài, da trắng dáng xinh, chung tình dễ bảo, bộ dáng thật khiến cho người ta yêu thích, Tiêu Thiên cười đáp: “Ta đúng là mới vào đây lần đầu tiên, lần này cố ý đến là muốn đến lĩnh một cái huy chương Luyện Dược Sư.”
“Ồ, nói như vậy ngài là một Luyện Dược Sư sao?” - Thanh y nữ tử hơi giật mình, đôi mắt đẹp bây giờ mới chú ý quét lên, quét xuống trên người Tiêu Thiên.
“Chính xác là chưa, nhưng nếu ngươi cho ta biết trình tự đăng ký thì điều đó sẽ sớm thành sự thật thôi.” - Không quá để ý đến tia kinh ngạc trong mắt nữ tử, Tiêu Thiên cười gật đầu.
“À vâng, xin ngài chờ một lát.” - Được Tiêu Thiên gật đầu xác nhận, thanh y nữ tử hơi kinh hãi, nét cung kính trên mặt càng thêm rõ ràng, lúc này lui ra phía sau vài bước vào trong một quầy lễ tân bất kỳ trên hành lang lấy ra một mảnh da dê có chút ố vàng đưa cho hắn: “Đây là bản khai thông tin cá nhân, mời tiên sinh điền đầy đủ và chính xác mọi thứ để công hội có thể hoàn thành hồ sơ của ngài một cách nhanh nhất.”
“Sơ yếu lý lịch a!” - Nhận lấy cuộn da dê và bút, Tiêu Thiên khẽ bật cười làm việc: “Tên… Tề Vô Thiên, 23 tuổi, đạo sư… Tuyết Mộc, độc thân…”
Cái gì chứ điền sơ yếu lý lịch kiếp trước hắn làm không dưới trăm lần, đã chẳng còn gì xa lạ.
“Đa tạ!” - Mỉm cười nhận lấy cuộn da dê từ Tiêu Thiên, nhưng rất nhanh mày liễu thanh y nữ tử lại cau lên: “Tiên sinh, tên đạo sư của ngài hình như… không có trong ghi chép của công hội chúng ta.”
“Nàng thích ẩn cư nên chưa từng có ghi chép qua, cái này cũng không có gì lạ. Như thế nào? Nhất định phải là người có ghi chép bảo lãnh sao? Nếu vậy thì… thôi đi.” - Khẽ lắc đầu, Tiêu Thiên xoay người muốn đi.
“Tiên sinh, xin chờ một lát.” - Nhìn thấy Tiêu Thiên thẳng thắn rời đi, thanh y nữ tử vội vàng nói: “Người bảo lãnh chỉ là thủ tục, miễn là ngài thông qua khảo hạch thì vẫn có thể lĩnh huy chương như thường.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới dừng bước, trong cười ngoài không