“Xin lỗi sư phụ, ta đến muộn.”
Tiêu Thiên không hề có ý định quay lại nhìn, và trên thực tế hắn cũng chẳng làm như vậy. Nhưng khi chủ nhân của giọng nói kia đi ngang qua để đến chỗ của Phất Lan Khắc, Tiêu Thiên lại… nhịn không được ngẩng đầu lên tia một cái theo đúng mệnh lệnh của hooc-môn nam tính và các dòng lệnh lập trình sinh học trong người hắn.
Dáng người thon thả, khí chất trang nhã như băng trên núi tuyết, khuôn mặt tinh xảo, mắt môi thanh tú, toàn thân một bộ váy áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Mà, thứ làm Tiêu Thiên kinh ngạc nhất vẫn là mái tóc màu bạc dài đến thắt lưng vô cùng bắt mắt của nàng.
Loại tóc màu bạc này không hề yếu đuối như bị bệnh mà biến dị thành, hay xác xơ kiểu nhuộm màu chơi nổi, mà chúng êm ái như những tia bạc, phất phơ phóng đãng làm cho nàng có lực hấp dẫn đến kì dị.
“Mới lạ!” - Âm thầm đánh giá một tiếng trong lòng, Tiêu Thiên lại cúi đầu sửa soạn.
“Sư phụ!” - Đi tới trước mặt Phất Lan Khắc, ngân bào nữ tử dịu dàng khom lưng, trên gương mặt lạnh lùng cũng khẽ kéo ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi. Áo Thác lão gia hỏa này đã sớm không chờ được nữa.” - Ánh mắt nhu hòa nhìn đệ tử đắc ý của mình, Phất Lan Khắc vừa vuốt râu, vừa vui mừng nói.
“Áo Thác đại sư.” - Hiểu ý, ngân bào nữ tử quay đầu thi lễ với Áo Thác đang ngồi một bên.
“Vẫn là Tuyết Mị nha đầu hiểu lễ phép, so với… Khụ, tốt rồi, người đều đã đến đủ, cũng nên bắt đầu thôi.” - Cười gật đầu, Áo Thác quay về phía đệ tử yêu quý của mình, phát hiện người sau đang bĩu môi liền vội vã sửa lời.
Hơi gật đầu, Tuyết Mị xoay người nhìn kỹ xung quanh, cuối cùng lựa chọn bàn đá ngay trước mặt Tiêu Thiên, xảo lại càng xảo sát vách với một tiểu mỹ nhân khác gọi Lâm Phỉ, chính là đệ tử của Áo Thác.
Hai người vừa đối mặt, tia lửa lập tức tóe ra. Xem ra cả hai đều không vừa lòng nhau.
“Nhắc nhẹ một cái là đừng để nổ lô. Ngươi thất bại không quan trọng, nhưng ảnh hưởng đến ta thì phiền lắm.” - Tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ vào dược đỉnh trước mặt, Lâm Phỉ cố gắng dùng giọng thật lơ đãng, nhưng ý tứ kia nhắm vào ai người điều đều có thể nghe rõ.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà dù không có ai quấy nhiễu thì ngươi vẫn có thể tự mình thất bại a. Lần trước chẳng phải cũng thế còn gì.” - Tuyết Mị cười nhạt đáp.
“Ngươi…”
“Khụ! Được rồi, chờ kết quả đi ra, đến lúc đó tất cả mọi thứ sẽ rõ ràng. Tranh cãi nhiều cũng vô dụng.” - Khảo hạch chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã nồng đậm, Phất Lan Khắc bất đắc dĩ phải cao giọng cắt ngang: “Hiện tại các ngươi có năm phút đọc đan phương và kiểm tra dược liệu. Năm phút… bắt đầu!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hiệu lệnh vừa hạ xuống, chín thí sinh trong phòng đồng loạt lật tờ giấy mỏng nãy giờ vẫn được úp sấp trên bàn lên xem. Đây chính là đan phương, cũng là đề thi của bọn họ trong lần khảo hạch lần này.
Theo đó, điều kiện cơ bản để trở thành Luyện Dược Sư cấp một là phải tự mình luyện chế ra một loại đan dược. Loại đan dược nào thì tùy theo Luyện Dược Sư công hội ra đề. Và lần này, đề bài mà Tiêu Thiên phải đối mặt là Súc Lực Đan, một loại đan dược tầm trung có hiệu quả giúp người sử dụng tăng thêm một phần lực lượng trong thời gian ngắn.
Bởi vì lúc này giám khảo còn chưa tuyên bố khảo hạch bắt đầu, nên sau khi xem xong đề thi của mình, ánh mắt Tiêu Viêm mới tùy ý nhìn sang hai bên cạnh. Và một nhìn này giúp hắn phát hiện ra vài điểm khá thú vị.
“Phục Thương Đan, Ngưng Hỏa Đan… Tình huống này là mỗi người mỗi đề a!”
Theo đó, Luyện Dược Sư công hội cấp cho các thí sinh mỗi người ba phần dược liệu, đồng nghĩa với liên tiếp thất bại ba lần coi như khảo hạch thất bại, cái này không mới. Bên cạnh dược liệu có một cái bình ngọc hẳn là dùng để đựng đan dược chế tạo được, cái này cũng là thường thức. Với năng lực của Tiêu Thiên hiện tại, cộng thêm Tử Tinh Hỏa trợ giúp, luyện Súc Lực Đan đơn giản chính là nấu kẹo mạch nha không hơn không kém.
“Thời gian kiểm tra kết thúc! Nếu không ai có câu hỏi gì khác thì hiện tại… khảo hạch bắt đầu!”
Coonggggg…
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, sau khi bị một đạo kình khí bắn ra từ tay Phất Lan Khắc nện vào lập tức trở thành hiệu lệnh cho tất cả thí sinh nhanh chóng bắt đầu phần thi của mình.
Bùng! Phừng! Phụt!
Vài âm thanh dữ dội của hỏa diễm vụt lên khiến nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng lên rõ rệt. Gần như ngay lập tức, một vòng ánh sáng cũng xuất hiện đem các thí sinh bao bọc lại chung một chỗ, tạo thành kết giới hoàn toàn ngăn cách những người bên trong với ngoại giới.
Vòng sáng vừa xuất hiện, những tiếng