Một tháng sau, tại biên giới phía tây nam sa mạc Tháp Nhĩ Qua.
O-uuuuu… O-uuuuu…
Phạch! Phạch! Phạch!
Soạt!
“Được rồi, ngươi trở về trước đi.” - Nhảy xuống từ trên lưng Lang Điểu, Tiêu Thiên vừa đỡ Mộc Ánh Tuyết xuống cùng mình, vừa nói: “Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm chúng ta sẽ quay về. Thời gian này tộc Xà Nhân nhờ cả vào ngươi.”
“Cái kia… Vô đại nhân, ngài… nhất định phải đi Xuất Vân Đế Quốc sao?” - Nguyệt Mị một mặt buồn buồn hỏi: “Nữ vương bệ hạ không rõ tung tích, ngài lại công khai rời đi, một mình thuộc hạ sợ rằng…”
Là người được hắn giao toàn quyền trong việc trấn an dư luận sau sự kiện “Cthulhu tập kích” một tháng trước, nàng hiểu rõ hơn ai hết rằng những tin đồn không hay về cao tầng tộc Xà Nhân đã và đang càng lúc càng trở nên khó kiểm soát rồi.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn tiến theo chiều hướng như vậy, sợ rằng giết vài người tung tin đồn nhảm là chuyện nhỏ, xảy ra chính biến mới là đại sự a.
“Ta hiểu lo lắng của ngươi, nhưng thách thức lần này cũng là cơ hội để ngươi, để các Thống Lĩnh khác, để cả tộc Xà Nhân nhận ra mình là ai và cần gì.” - Tiêu Thiên mỉm cười, bàn tay phải chậm rãi đưa lên… xoa đầu Nguyệt Mị: “Ngươi là người mạnh mẽ, lại có chính kiến vững vàng, chỉ cần ngươi không cho phép, tin chắc tộc Xà Nhân sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu. Huống hồ…”
Đang lúc Nguyệt Mị ngơ ngác trước cử chỉ thân mật khá là bất ngờ từ Tiêu Thiên, thì…
Soạt!
“...ở đây có một ít đan dược được ta cùng tiểu Mộc nghiên cứu và phát triển dành riêng cho tộc Xà Nhân, hiện tại tặng cho ngươi. Hy vọng lúc trở về ta sẽ được thấy một Nguyệt Mị… đã vào Đấu Hoàng nha.”
...Tiêu Thiên đã dúi vào tay nàng một chiếc nhẫn chứa đồ.
Tinh thần lực Nguyệt Mị đảo qua, bên trong là mười bình đan dược được xếp ngăn nắp vào một góc, trên thân bình còn có nhãn dán tên, tác dụng và lưu ý khi dùng vô cùng cẩn thận.
“Cái kia… thuộc hạ…”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi.” - Mỉm cười phất phất tay, Tiêu Thiên xoay người dẫn theo Mộc Ánh Tuyết đi thẳng: “Tin tưởng ta, tin tưởng Mỹ Đỗ Toa, tin tưởng chính mình, ngươi sẽ làm được.”
Nhìn theo bóng lưng hai người phía trước càng đi càng xa, Nguyệt Mị bất giác siết chặt chiếc nhẫn chứa đồ trong nắm tay rồi giơ nó lên cao, đồng thời hét lớn: “Vô đại nhân, thuộc hạ chờ ngày ngài và nữ vương bệ hạ quay về!”
...
Trên đỉnh một ngọn núi cao ngăn cách một bên là xanh tươi, mát mẻ và sầm uất của vùng biên giới Xuất Vân Đế Quốc, với sự hoang vắng cùng nóng cháy của sa mạc Tháp Nhĩ Qua ở đầu bên kia.
“Phía trước là Xuất Vân Đế Quốc rồi, ở nơi này ngươi lại như cá gặp nước a, Tuyết nhi.” - Tiêu Thiên hơi nghiêng đầu mỉm cười với Mộc Ánh Tuyết.
“Vâng, chủ nhân.”
“Khè… kít… kít…”
“Rồi! Rồi! Ta biết rồi, lập tức lên đường ngay.” - Bật cười xoa xoa đầu nhỏ an ủi Mỹ Đỗ Toa một câu, Tiêu Thiên cùng Mộc Ánh Tuyết bắt đầu xuống núi bằng cách… đi bộ.
Không phải là không thể bay, nhưng từ vị trí cao chót vót này nhìn xuống những mênh mông bát ngát bên dưới, cả hai đều có thể mơ hồ thấy được một căn cứ biên phòng xuất hiện ở cuối tầm mắt. Nếu như cường hoành bay qua rất có thể sẽ bị quân cảnh xếp vào hàng tập kích ác ý, đến lúc đó sẽ ra phiền phức.
…
Xuất Vân Đế Quốc và Gia Mã Đế Quốc là hai quốc gia có đường biên giới giao nhau như láng giềng chung vách. Cả hai nước đều có diện tích lãnh thổ cũng như dân số không chênh lệch nhau quá xa, nhưng vì nhiều lý do mà phong tục tập quán và đặc biệt là con người lại có những sai khác vô cùng đáng kể.
Trong đó, đáng nhắc đến nhất không gì khác ngoài hai chức nghiệp đối nghịch nhau là Độc Sư và Luyện Dược Sư.
Gần như bị tất cả mọi người khinh bỉ tại Gia Mã Đế Quốc, nhưng riêng trong khuôn khổ Xuất Vân Đế Quốc, Độc Sư lại là một chức nghiệp phát triển vô cùng huy hoàng. Đến nỗi trong bất kỳ tòa thành thị nào cũng có thể tùy ý thấy được các Độc Sư trong trang phục đặc trưng đi lại trên phố.
Mà cũng bởi vì tính đại chúng lớn như vậy, nên Xuất Vân Đế Quốc thịnh hành một nghề nghiệp ăn theo các Độc Sư mà gần như không thể tìm thấy tại Gia Mã Đế Quốc, đó là nghề buôn bán độc vật.
Nơi khác là cửa hàng bán thuốc, nơi này cũng bán thuốc, nhưng mà là thuốc độc. Nơi khác người ta bán dược tài, dược liệu, nơi này cũng có tài - liệu, nhưng mà là độc tài, độc liệu. Từ thôn làng nhỏ, tới thị trấn lớn không nơi nào không có, đến mức đại thành thì càng khỏi phải nói, chỉ cần là thứ gì đó có liên quan tới độc đều có