“Trò chơi này gọi là… Một chọi một ngàn”
Soạt!
Ù! Ù! Ù! Ù! Ù!
“K-Kia… kia là cái gì!?”
“Hoa sen… là hỏa liên sao!?”
“Hỏa liên!? Ta nhớ rồi, ngày đó Vô đại nhân chính là dùng một chiêu này đối phó cái vòi bạch tuộc trên bầu trời…”
“Không sai! Nhưng lúc đó đóa hỏa liên kia chỉ lớn hơn lòng bàn tay, lại chỉ có hai màu mà thôi. Hiện tại…”
“...”
Đại hình Tam Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên vừa ra, không chỉ bầu trời lập tức bị nó che tối om một mảnh, mà ngay cả trái tim của hàng ngàn binh lính bên dưới cũng là ngừng đập một nhịp. Đến nỗi Mỹ Đỗ Toa…
“Khèèè… kít!?” - *Tên điên này! Ngươi định giết hết mọi người hay sao!?*
...cũng nhịn không được phải vì Thần Điện và con dân của mình lo lắng.
Là người từng nhìn thấy, nghe qua, thậm chí tự mình cảm nhận được sức công phá kinh khủng của Phật Nộ Hỏa Liên, nàng có cơ sở để tin rằng một khi đóa hỏa liên đang xoay tròn trên bầu trời kia chạm đất, thì chắc chắn sau đó… sẽ chẳng còn sau đó nào nữa cả.
“Trò chơi lần này có tổng cộng ba giai đoạn. Trong đó, năm phút đầu tiên các ngươi có quyền thoải mái tấn công hỏa liên bằng mọi thủ đoạn mình có. Gợi ý là các ngươi đánh nó càng nhanh, càng mạnh, càng nhiều, sức công phá về sau của nó sẽ càng suy yếu hơn.
Giai đoạn thứ hai bắt đầu ngay khi giai đoạn thứ nhất kết thúc, lúc này hỏa liên sẽ tiến hành bắn ra các tiểu hỏa liên ngược trở lại như một hình thức phản kích. Đối phó như thế nào các ngươi tự mình quyết định, ta sẽ không nói nhiều. Thời lượng của giai đoạn này cũng là năm phút.
Mười phút trôi qua, nếu hỏa liên bị đánh tan, xem như các ngươi thắng. Ta sẽ thay mặt Mỹ Đỗ Toa có phần thưởng cho mỗi người. Ngược lại… hậu quả chắc là không cần ta phải nói nhiều nữa, nhỉ!?”
Không chờ bất kỳ ai trả lời hay kịp làm ra phản ứng, Tiêu Thiên vừa nói xong liền quay người rời đi, để lại Nguyệt Mị và hơn một ngàn binh lính Xà Nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người chúng ta cùng nhau nhìn hỏa liên trên bầu trời trong tư thế... há hốc mồm ngơ ngác.
Trò chơi!? Đây mà là trò chơi cái quái gì!? Thứ này rõ ràng là đại họa diệt vong có được hay không!?
“Quên! Mười phút thời gian chia thành hai giai đoạn một và hai hiện tại chính thức bắt đầu! Cố lên, khen thưởng của ta và Mỹ Đỗ Toa đều đang chờ các ngươi khải hoàn trở về đấy.”
Âm thanh của Tiêu Thiên vang vọng trời không như để cổ vũ cho mọi người, chỉ là vào tai đám đông lại giống như… ma âm của tử thần đòi mạng vậy. Lại còn “khen thưởng chờ khải hoàn trở về”, giữ được mạng mà về hay không vẫn chưa ai dám chắc đây, ở đó mà khen với chẳng thưởng.
“Lên tinh thần cho ta! Muốn mạng thì bắn bể đóa hỏa liên kia trước khi nó nổ nát cả chúng ta, lẫn Thần Điện đi!”
“Nguyệt Mị nói không sai! Năm phút không dài nhưng cũng chẳng ngắn, mỗi người ra thêm chút sức là sẽ ổn thôi!”
“Tiến lên! Vì nữ vương bệ hạ! Vì tộc Xà Nhân!”
“Aaaaa!!!”
“...”
Ầm! Bùm! Đùng! Đoàng! Chíu! Chíu! Ratatatata! Méooooo…
...
Trong khi cả ngàn người đang liều cả mạng ra sức bảo vệ chính mình và quê hương ở bên ngoài, thì cùng lúc đó trong phòng riêng, Tiêu Thiên lại đang một lần nữa nằm sấp trong tư thế bán khỏa thân để Mộc Ánh Tuyết thi châm tái khám cho hắn.
“Hắc hắc hắc! Lẽ ra ta nên nghĩ ra trò này sớm hơn a. Ngươi nói sao, Hệ Thống?”
“Tích… đừng gọi tên bản Hệ Thống. Thật không ngờ ký chủ lại là một kẻ vô liêm sỉ như vậy. Vừa nghĩ tới thôi mà bản Hệ Thống đã nhịn không được cảm thấy xấu hổ khi cùng ký chủ làm bạn rồi đây này.”
“Ế!? Xấu hổ à!? Xấu hổ ngươi nói một tiếng “không nên” hay “không thích” đi, xem ta có lập tức ra bên ngoài dẹp ngay cái “trò vô sỉ” này cho ngươi khỏi xấu hổ luôn và ngay hay không này?”
“Tích… ủa, ký chủ muốn dẹp thì tự đi mà dẹp, ép bản Hệ Thống đọc thần chú làm gì!?”
“Tch! Nghiện còn ngại!”
Đối với việc Hệ Thống không làm mà vẫn có ăn, lại còn mặt dày mày dạn đổ hết tội lỗi cho hắn, Tiêu Thiên cảm thấy vô cùng oan uổng.
Tạo ra đại hình Tam Sắc - Phật Nổ Hỏa Liên là ai!? - Là Hệ Thống a!
Đại lượng năng lượng thu được từ việc hấp thu công kích của hàng ngàn Xà Nhân ngoài kia về túi ai!? - Vẫn là Hệ Thống a!
Đấy! Được ăn, được nói, còn được gói mang về như thế mà còn dám mở miệng gọi hắn vô liêm sỉ, lại còn cái gì xấu hổ làm bạn. Thật đúng là gần mực thì bia, gần đèn thì hút. Không biết học từ ai cái thói hư tật xấu ấy.
“Mà này, ngươi tạo ra hư ảnh Phật Nộ Hỏa Liên giả vờ hấp thu đấu khí từ công kích của bọn họ ở năm phút đầu, xong rồi trả lại một ít ở năm phút sau, cuối cùng còn nổ một cái nữa. Rồi rốt cuộc lời được nhiều ít?”
“Tích… theo tính toán