“Chuyện chuẩn bị xuất chinh ta giao cho tiểu Mị chịu trách nhiệm, các ngươi có vấn đề cứ tìm nàng bàn bạc.
Tiểu Mị, nhiệm vụ của ngươi là cùng mọi người hoàn thiện một bản kế hoạch xuất chinh cụ thể, sau đó đưa cho ta xem là được. Những chuyện khác ngươi cứ dựa trên nguyên tắc “lợi ích chung làm đầu” toàn quyền quyết định.”
“V-Vâng, vô đại nhân!”
“Ừm, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên đảo mắt một vòng quanh phòng, lúc này bỗng nhiên trầm giọng: “Nếu như các ngươi còn nhớ, thì trước đây ta đã từng nói với Mỹ Đỗ Toa rằng muốn kế hoạch Hành Hương thực hiện được, ngoài Nhân Hòa là con người của tộc Xà Nhân các ngươi có khả năng và Địa Lợi là chọn được vị trí thích hợp để nhắm vào trong Ma Thú Sơn Mạch ra, thì vẫn còn cần một yếu tố quan trọng nữa là Thiên Thời mới có thể thành đại sự.
Ngày hôm nay sau một năm lên kế hoạch, Nhân Hòa và Địa Lợi hai trong số ba yếu tố đã có đủ, vậy rốt cuộc Thiên Thời là gì, từ đâu đến, ở nơi nào và nhờ những ai tạo thành, các ngươi biết không?”
Cả phòng bỗng chốc tĩnh lặng. Thất Đại Thống Lĩnh như thế, Nguyệt Mị như thế, thậm chí đến ngay cả Mỹ Đỗ Toa từ lâu vẫn luôn quấn trên người Tiêu Thiên cũng là như thế.
Bọn họ được Medusa thông báo là Vô đại nhân muốn triệu tập cuộc họp này, trong bối cảnh tình báo đã được Mặc Ba Tư mang về, nên mới có mặt tại đây ngày hôm nay.
Về phần Tam Tài hắn từng nhắc tới, mọi người đương nhiên đều nhớ rõ. Chỉ là… thực sự nghĩ không ra đáp án cho những câu hỏi vừa nêu trên a.
“Cái kia… chúng thuộc hạ ngu muội, xin Vô đại nhân vui lòng giải thích dùm, được không ạ?” - Cuối cùng vẫn phải là Nguyệt Mị lên tiếng.
“Các ngươi…”
“Khanh khách! Hahaha!!!”
Đang lúc Tiêu Thiên có chút thất vọng tới nghẹn lời với Nguyệt Mị và đồng bọn, thì…
“Ta nói ngươi a Vô, tốn thời gian ở đây nuôi đám thùng cơm này có ích gì? Không bằng quay về trong Cung thành thân với ta đi, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, lại có mỹ nhân hầu hạ chẳng phải tốt hơn sao?”
…một giọng nói lanh lảnh bất thình lình vang lên giữa không trung tĩnh lặng khiến cả đám đều nhịn không được giật mình.
Khác biệt là những người khác giật mình vì giữa Thần Điện uy nghiêm của bọn họ lại xuất hiện kẻ lạ mặt mà không ai hay biết, đã thế mở miệng ra câu đầu tiên liền gọi bọn họ là thùng cơm!? Ngươi thấy thùng cơm nào đẳng cấp cao tới Đấu Hoàng không!? Ngược lại mà nói, Đấu Hoàng đều bị gọi là thùng cơm, rốt cuộc người thần bí kia lợi hại đến mức nào?
Còn riêng Tiêu Thiên, hắn lại một mặt bất đắc dĩ vì… nội dung của câu nói kia.
“Vô đại nhân…”
“Khèèè… kít?” - *Người quen của ngươi à?”
“Ừm, người quen.” - Mọi người đều nhìn, Nguyệt Mị ngập ngừng muốn hỏi lại thôi, Mỹ Đỗ Toa ngược lại là thẳng thắn chui đầu ra khỏi ngực áo hắn vừa lè lưỡi, vừa rung đuôi đầy nguy hiểm khiến Tiêu Thiên chỉ biết lắc đầu thở dài: “Ngươi không lo việc của mình, chạy tới đây làm gì thế, Vân Dã?”
“Người ta nhớ ngươi…”
Tạch! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Ùùùùù…
“...cố ý đến tìm ngươi tâm sự chứ sao.”
Theo giọng nói không nhu, không mị, nhưng ý tứ lại vô cùng sâu xa kia một lần nữa vang lên, chỉ thấy vùng không gian xung quanh… chiếc ghế trống của Mỹ Đỗ Toa bỗng nhiên rung lắc dữ dội, sau đó cứ thế nứt toác ra một lỗ hổng không lớn, không nhỏ.
Đáng nói là, thay vì đen ngòm một màu hư không vô tận như mọi người đều biết, thì từ bên trong lỗ hổng không gian kia lại tràn ra đại lượng… khói bụi màu đỏ hồng rực rỡ phủ kín cả một vùng, để rồi rất nhanh khi mọi thứ tan đi, trên chiếc “ghế - giường” phải dài tới ba mét trước giờ chỉ một mình Mỹ Đỗ Toa được ngồi mới bất thình lình nhiều ra thêm một bóng hình xinh đẹp đang nửa nằm, nửa ngồi bên trên.
Mái tóc màu vàng nâu không óng ả nhưng khác biệt ở sự gợn sóng ở phần thân và uốn lọn trên phần ngọn; đôi môi cũng chẳng đỏ thắm, thay vào đó là nâu trầm chín chắn; cặp mắt ngược lại là bình thường với màu nâu đen đơn giản, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy chúng đôi lúc sẽ ánh lên sắc đỏ của sự hỗn mang, khát máu và điên dại; toàn thân trang phục bó sát màu đỏ thẫm không che được hết những đường cong gợi cảm; tuy nhiên, nổi bật nhất vẫn là một vật giống như chiếc băng đô cài tóc màu đỏ tươi kéo dài từ gò má bên này, ngang qua vùng trán, tới gò má bên kia, phía trên còn nhọn lên hai điểm giống “sừng quỷ” như muốn nói rằng chủ nhân nó không phải người tốt lành gì đâu.
Tổng quan mà nói, xinh đẹp chưa hơn được Vân Vận, cao ngạo không bằng Mỹ Đỗ Toa, mị hoặc thậm chí còn kém cả Nguyệt Mị, nhưng ở nữ nhân lạ mặt gọi Vân Dã này lại toát lên vẻ gì đó rất… “con người” vô cùng thân cận. Chỉ là bên trong cái sự bình thường ấy dường như vẫn luôn ẩn