“Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dẫn theo nha hoàn đi vào rừng làm gì thế? Sẽ không phải là muốn… đánh dã chiến đổi khẩu vị chứ, Tiêu Thiên?”
Hắn đã gọi nàng Cổ tiểu thư chứng tỏ ở đây không có người ngoài. Mà đã không có người ngoài thì Huân Nhi cũng chẳng buồn gọi “tên đáng ghét” này là biểu ca nữa, cứ thẳng tên mà gọi cho bõ tức.
Về phần tại sao Huân Nhi không chút ngần ngại xem Mộc Ánh Tuyết là nha hoàn của Tiêu Thiên, thì nguyên nhân là bởi ngày đó sau khi triệu hoán nàng tới, hắn đã sớm “tiên hạ thủ vi cường” bằng cách “vô tình hay cố ý” mang theo vị “con gái của một người bạn” này đi dạo quanh Tiêu Gia một vòng, còn không ngừng rêu rao rằng nàng bị… câm - điếc bẩm sinh, mục đích không gì khác ngoài tránh cho Huân Nhi và vị bảo tiêu kia nhìn chằm chằm.
Khoan hãy nói, hiệu quả đúng là không tệ.
Trừ khi được Tiêu Thiên hỏi, còn không thì Mộc Ánh Tuyết đúng là hoàn toàn không nghe, không nói như một người câm - điếc bẩm sinh chính hiệu. Chẳng thế mà sau khi nhìn trọn vẹn ba ngày, ba đêm chỉ thấy người sau im ỉm làm việc và tu luyện, “Lăng thúc thúc” liền trở về báo cáo lại cho Huân Nhi rồi lập tức tuyên bố kết thúc nhiệm vụ luôn đấy.
“Ta mang Tuyết nhi đi đâu, làm gì là chuyện riêng của chúng ta, liên quan gì đến ngươi?” - Nói tới đây, gương mặt Tiêu Thiên khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mắt đối phương: “Mà, ngươi quan tâm chuyện giữa ta và Tuyết nhi như vậy, sẽ không phải là bởi vì... ngươi thầm để ý ta nên mới ghen với nàng chứ?”
Lời này vừa ra, Huân Nhi lập tức...
“Ngươi... ngươi nói bậy! Ta... ta mới... mới... không thém để ý tới ngươi...”
...nhảy dựng lên như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi bằng biểu tình ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ, lời nói lắp bắp loạn lạc. Không nhiều cơ hội thấy viên minh châu của Tiêu Gia này ăn thiệt thòi như vậy đâu.
Cũng dễ hiểu thôi, Huân Nhi thành thục thế, chứ có thành thục hơn nữa nàng vẫn chỉ là một bé gái tuổi teen a. Đánh nhau có thể Tiêu Thiên không lại, chứ riêng phần đấu võ mồm thì xin lỗi, “ông chú” này thừa sức chỉ thẳng mặt nàng và gáy khét một câu“ngươi còn non và xanh lắm!”.
Chỉ có điều Tiêu Thiên lại không để ý chuyện đó lắm, bởi vì…
“Tiêu Thiên, ta nói cho ngươi biết…”
“Suỵt! Ngươi nghe thấy tiếng gì không?”
...hắn phát hiện có biến.
“Tiếng!? Tiếng gì?” - Huân Nhi hơi cau mày hỏi lại: “Làm gì có tiếng gì? Không phải là ngươi nghe nhầm chứ?”
Nàng quả thực không nghe thấy tiếng gì cả!
“Có tiếng đánh nhau, phát ra từ… bên kia!”
Nói, Tiêu Thiên không thèm để ý thái độ của Huân Nhi biến hóa thế nào, cả người đã bùng phát sức mạnh để chạy sang một hướng khác.
“Ê! Chờ ta với!”
Tâm trí thành thục của Huân Nhi chưa bao giờ cho phép nàng trở thành loại bà tám thích lo chuyện bao đồng. Tuy nhiên, ông trờ lại phú cho nàng đôi mắt vô cùng nhanh nhạy và một bộ não cực kỳ sắc bén trong nắm bắt nhân tâm.
Vừa rồi khi ra hiệu cho nàng im lặng, hai hàng lông mày Tiêu Thiên tuy có cau lại, nhưng ánh mắt cảnh giác về phía nàng trước sau lại không hề biến thay đổi. Thế nhưng sau khi đã xác định được phương hướng, và có vẻ là xác định được cả những người đang đánh nhau kia là ai, sự cảnh giác kể trên đã hoàn toàn mất đi, mà thay vào đó là gấp gáp, vội vàng và có phần… hoảng loạn.
Đúng vậy, chính là hoảng loạn đấy!
Từ trước đến này, Tiêu Thiên trong mắt Huân Nhi vẫn luôn là một kẻ lạnh lùng, thủ đoạn khó lường và làm việc cực kỳ có kế hoạch. Nên ngay khi nhận ra sự biến hóa rất nhanh và vô cùng ít thấy từ vị biểu ca thần bí này, nàng đã không ngần ngại… chạy theo để hóng xem hắn đã phát hiện ra chuyện gì. Dù sao cũng còn “Lăng thúc thúc” đi theo bảo vệ, trời sập xuống có người gánh rồi, lo gì.
Đáng tiếc, một thiếu nữ trẻ tuổi chưa từng trải như Huân Nhi làm sao hay biết, rằng trời sập xuống có thể sẽ có người thay nàng gánh, thậm chí là chống nó lên trở lại cũng không phải là không được, thế nhưng trên đời cũng có những thứ mà một khi đã sập xuống rồi, thì có muốn gánh lên, hay xây lại, cũng chẳng thể nào làm được nữa. ×— QUẢNG CÁO —
Ví dụ như… lòng tin và tình cảm chẳng hạn!
. . .
Đằng sau một tảng đá lớn cách nơi Tiêu Thiên và Huân Nhi cãi vã không xa.
Nơi này cũng có một cuộc cãi vã khác đang diễn ra. Chỉ là, so với cuộc tranh đấu võ mồm đơn thuần bên kia, thì chuyện ở đây…
“Thả ta ra! Thả ta ra!”
“Thả ngươi!? Là ai vô duyên vô cớ đánh lén bản thiếu gia hả? Ta nói cưỡng gian ngươi là ta sẽ làm!”
“Buông ta ra! Tên khốn kiếp, buông ta ra…”
...nóng nảy hơn rất nhiều, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nóng mà thôi, chứ chưa kịp cháy. Bởi vì...
“Tiêu Viêm, dừng tay!!!”
Póc! Vù!
...ngay sau một tiếng quát lớn là âm thanh xé gió của vật nhỏ được