Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Đại sự trong rừng cây(3)


trước sau

Nam nhân không phải cứ ăn to, nói lớn, uống nhiều, hay thực dụng hơn là kiếm được lắm tiền là sẽ nam tính đâu, mà bản chất của nam tính là một tập hợp những thuộc tính, hành động và cách ứng xử mà nam nhân “có thể làm”, “nên làm”, cũng như là “cần làm” với nữ nhân nói riêng và với xã hội nói chung, để khẳng định bản lĩnh của mình ấy. Cụ thể trong hoàn cảnh này, là...

“Không có hoàn cảnh nào là tuyệt vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh mà thôi.”

...một lời động viên, an ủi và cổ vũ đúng người, đúng thời điểm, kết hợp với một ánh mắt ân cần, một tay bàn dịu dàng xoa đầu, một bàn tay nhẹ nhàng mà không sỗ sàng vuốt lưng, Tiêu Thiên đang thể hiện đúng nhất những gì một nam nhân “nên làm” với một nữ nhân đang tổn thương, một người biểu ca “cần làm” với biểu muội cần che chở, một người trưởng thành “có thể làm” với nạn nhân của một vụ xâm hại có chủ đích.

Ở phía ngược lại, giống như tìm được nơi an toàn để dựa vào, đồng thời cảm nhận được sự quan tâm, sự an ủi từ đối phương, những nức nở trong hơi thở và run rẩy trên đôi vai gầy Tiêu Ngọc cũng theo thời gian chậm rãi trôi qua mà dần dần lắng xuống.



Không khí có chút chậm lại, chỉ còn âm thanh sụt sùi và nức nở vang lên đứt quãng, cùng với tiếng sột soạt nhẹ nhàng từ hai bàn tay đang an ủi Tiêu Ngọc của Tiêu Thiên mà thôi. Mãi cho đến khi...

“Được rồi, đừng khóc nữa, có ấm ức gì thì cứ nói ra, ta làm chủ cho ngươi.”

...chính Tiêu Thiên là người chủ động lên tiếng phá vỡ im lặng.

Lập tức, ánh mắt của cả Tiêu Viêm, lẫn Huân Nhi đều dồn về phía Tiêu Ngọc. Dù sao thì sau tất cả, cũng chỉ có ba mặt một lời mới là cách duy nhất để làm rõ và giải quyết được vấn đề đang xảy ra tại đây mà thôi, chứ võ lực là không thể làm được gì hơn nữa rồi đấy.

Đều chung huyết thống mà, chẳng lẽ giết người diệt khẩu hay gì, đúng không!?

Nghe được Tiêu Thiên, hai vai Tiêu Ngọc lại bắt đầu run rẩy mạnh hơn, nhưng rất nhanh chúng đã được hai bàn tay mạnh mẽ, hữu lực bắt chặt lại như muốn nói “yên tâm, có ta ở đây, không việc giờ phải sợ”. Chủ nhân của đôi bàn tay kia là ai thì mọi người đều đã biết.

Bất giác Tiêu Ngọc ngẩng đầu lên, và đập vào mắt nàng là một gương mặt trẻ trung chưa rút nhưng đầy đủ kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, về tổng thể không tính là quá thanh tú, nhưng có lẽ cũng vì thế mà đôi mắt hắn lại trở nên nổi bật hơn hẳn. Một đôi mắt chứa đựng sự khôn ngoan, thấu triệt thiên hạ đại thế và vô cùng thâm sâu!

“Sụt sịt… vâng… Tiêu Thiên biểu ca…” - Như bị thôi miên khi nhìn vào mắt cực kỳ có thần của Tiêu Thiên, tâm tình Tiêu Ngọc trở nên ổn hơn rất nhiều, ít nhất là không còn gào khóc và hoảng loạn như vài phút trước nữa, mà thay vào đó, nàng đã chấp nhận trải lòng mình ra: “Sụt sịt… chuyện là như thế này…”



Thông qua giọng kể sụt sùi và đứt quãng vì nức nở của Tiêu Ngọc, cùng với việc Tiêu Viêm không ít lần muốn cắt ngang nhưng đều bị Tiêu Thiên cản lại, rốt cuộc thì toàn bộ câu chuyện đều đã đi ra.

Theo đó, mọi chuyện bắt đầu từ việc Tiêu Ngọc điều tra được thói quen vào rừng tu luyện của Tiêu Viêm nên đã âm thầm bám theo muốn dạy cho hắn một bài học.

Đương nhiên, bởi vì nhiều nguyên do, tiêu biểu có thể kể đến là hai người vốn cũng chẳng có thâm thù đại hận gì cả, rồi thì thiên phú có thể trấn hưng gia tộc của Tiêu Viêm bày ra đó, cộng thêm việc Tiêu Ninh thực ra cũng chỉ là nằm giường ít ngày thôi chứ chưa đến mức bị phế bỏ hay mất mạng v.v. nên lần “phục kích” này của “thợ săn” Tiêu Ngọc không hề mang theo ý định hạ sát thủ gì cả, chỉ đơn giản là nàng muốn cho “con mồi” Tiêu Viêm ăn một ít nỗi khổ da thịt, vừa là vì đệ đệ đòi cái công đạo, vừa là vì bản thân xả một ngụm ác khí mà thôi. ×— QUẢNG CÁO —

Đáng tiếc, “sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực” câu nói này người người đều biết, nhưng làm tốt nó thì lại chẳng có mấy ai.

Lời qua tiếng lại vài câu, chiến đấu rốt cuộc vẫn là nổ ra. Mang theo tâm lý khinh địch và thái độ cợt nhả trong chiến đấu, Tiêu Ngọc rất nhanh liền phải trả giá khi đụng trúng một Tiêu Viêm dốc hết sức ra tay toàn lực. Và kết quả chính là như Tiêu Thiên và Huân Nhi đã thấy, thợ săn bị biến thành con mồi, còn con mồi xoay người trở thành anh thợ săn.... ừm, xém chút thì may mắn.

Câu chuyện không dài, ngược lại có thể gọi là ngắn cũng chẳng sai. Chỉ là từ cái cách mà nó bắt đầu, đến quá trình, rồi sau đó là kết thúc, tất cả đều… máu chó hết sức!

“Sụt sịt… mọi chuyện chính là như

thế… sụt sịt… cũng may hai người đến kịp… nếu không… nếu không… ô ô ô…” - Nói, Tiêu Ngọc lại một lần nữa úp mặt vào ngực Tiêu Thiên khóc òa lên.

Hẳn là nhắc lại chuyện đáng sợ vừa rồi khiến tâm tình nàng lại bắt đầu xấu đi.

“Được rồi, không có gì phải sợ cả, có ta và Huân Nhi biểu muội ở đây, ngươi an toàn rồi.” - Lần nữa nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Ngọc, anh mắt Tiêu Thiên chuyển sang Tiêu Viêm: “Nghe chuyện nghe từ hai phía, Tiêu Viêm biểu đệ, tới lượt ngươi trình bày rồi đấy.”

Lời này của Tiêu Thiên vừa ra, ánh mắt của Huân Nhi rốt cuộc cũng có lý do để rời khỏi người hắn. Không hiểu vì lý do gì, nhìn thấy Tiêu Ngọc y ôi mãi không buông trong lòng Tiêu Thiên, nàng cứ cảm thấy tức cái lồng ngực một cách vô cùng kỳ quặc.

Về phần Tiêu Viêm…

“Tiêu Thiên biểu ca, Huân Nhi, hai người phải tin ta. Ta thật sự không có cưỡng hiếp Tiêu Ngọc!”

...rốt cuộc cũng được phép nói, Tiêu đại thiên tài lập tức vì chính mình mà biện minh.

“Ý ngươi nói, những gì chúng ta thấy, và cả những gì ngươi đang làm lúc đó, đều là giả sao?” - Tiêu Thiên lạnh mặt, trầm giọng hỏi ngược trở lại: “Do chúng ta đui mù à? Hay là khái niệm cưỡng hiếp của chúng ta và ngươi được hiểu theo những nghĩa khác nhau đây?”

“Ô… ô… ô…’

Tiêu Ngọc lại khóc rống lên đầy uất nghẹn trong lòng Tiêu Thiên. Còn Huân Nhi… từ cái cách thở dài và lắc đầu đầy ngao ngán kia, có thể thấy được cảm giác thất vọng nó đã lớn đến nhường nào trong lòng nàng rồi.

Mông và hông đè lên bụng đối phương trong tư thế ngồi quỳ, hai bàn tay khóa chặt mệnh môn trên cổ tay, lồng ngực đè ép cặp núi đôi người ta đến biến hình, quan trọng hơn là đôi mắt đỏ bừng một màu háo sắc, thậm chí lưỡi đều đã sắp liếm tới trên cổ người ta đến nơi còn nói là không cưỡng hiếp!? Hay nhất định phải chờ... rắn chui hẳn vào hang rồi mới đủ điều kiện gọi là cưỡng hiếp?

“Kh-Không phải như vậy!” - Tiêu Viêm vội vàng giải thích: “Đúng… đúng là ta có đè Tiêu Ngọc xuống đất, nhưng ta làm thế chỉ là để… để... dọa nàng cho bõ tức vì trước đó nàng mắng và đánh ta mà thôi. Hai người nhất định phải tin ta. Tiêu Viêm ta có thèm muốn cũng không phát rồ tới mức tìm người trong nhà làm ra loại chuyện như vậy đâu. Nói gì thì nói, Tiêu Ngọc vẫn là biểu tỷ của ta mà.”

Tiêu Thiên và Huân Nhi liếc nhau, đều trầm ngâm không đáp. ×— QUẢNG CÁO —

Bất kể là thực sự cưỡng hiếp, hay chỉ là dọa cho bõ tức, thì chuyện Tiêu Viêm đè biểu tỷ mình xuống đất giữa nơi rừng rậm vắng vẻ này vẫn là sai rồi. Nữ hài nhà người ta đang độ thanh xuân mơn mởn, tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng lớn, lỡ không may chuyện này bị người khác biết, tệ hơn nữa là truyền ra ngoài, rồi sau này làm sao Tiêu Ngọc gả đi được nữa.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải Tiêu Ngọc lòng mang ý đồ xấu lén lút tập kích Tiêu Viêm, thì toàn bộ cớ sự này đã không xảy ra a. Nên là, bốn chín gặp năm mươi thôi chứ cũng chẳng ai vừa với ai đâu!

Lát sau…

“Được rồi, ngươi đứng dậy trước đi.”

...vẫn là Tiêu Thiên phải làm người chủ động lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Cảm ơn biểu ca.” - Được Tiêu Thiên cho phép, Tiêu Viêm lúc này mới loạng choạng đứng dậy.

Chỉ là không biết do quỳ lâu tê chân, hay là mặt đất và tâm lý có vấn đề, mà Tiêu đại thiên tài bỗng nhiên loạng choạng một nhịp, xém chút thì té cái chổng vó. May mắn là cuối cùng thì hắn vẫn có thể tự mình đứng vững được.

Đáng nhắc đến là, bình thường Huân Nhi nhất định sẽ chạy lại giúp đỡ hắn những lúc thế này, thế nhưng hôm nay nàng lại chỉ đứng im tại chỗ trơ mắt nhìn Tiêu Viêm tự mình xoay sở.

Thực ra thì cũng không phải là không có phản ứng, Tiêu Thiên đã thấy cánh tay nàng khẽ đưa lên, nhưng rất nhanh lại hạ xuống. Có vẻ như lý trí đã chiến thắng thói quen và bản năng, nên rốt cuộc tận đến lúc Tiêu Viêm đứng thẳng rồi, Huân Nhi vẫn không hề nhúc nhích ý định giúp đỡ nào.

“Tiêu Ngọc biểu muội, ngươi bình tĩnh lại chưa, ta có điều muốn nói với cả hai ngươi đây.”

“Sụt sịt… ta… không sao rồi… Tiêu Thiên biểu ca… sụt sịt… ngươi cứ nói đi… ta đang nghe đây…”

Vẫn chưa thực sự ổn, nhưng ít nhất là trạng thái của Tiêu Ngọc đã đủ để nàng tiếp nhận quyết định từ Tiêu Thiên.

“Tốt rồi, hiện tại cả hai … không, là cả ba người nghe ta nói đây.” - Là người có tuổi tác và uy tín lớn nhất đám, lời Tiêu Thiên nói chính là luật, quyết định của hắn chính là cuối cùng: “Chuyện ngày hôm nay nói lớn có thể rất tày trời, nhưng nói nhỏ cũng có thể chuyện nhỏ hóa không, nên ta quyết định…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện