Thời gian chậm rãi trôi qua, hàng dài từng chút một nhích về phía trước.
Mất thêm khoảng nửa giờ chờ đợi, rốt cuộc đoàn xe của Đa Mã cũng thuận lợi vượt qua được cổng thành để tiến vào bên trong.
Đương nhiên, hai chữ “thuận lợi” chỉ đến sau khi đã nộp lên một bao kim tệ lớn phí vào thành, cùng với đó là không dấu vết nhét vào tay tên thành binh áo đen một bao khác nhỏ hơn xem như tiền trà nước.
Quan liêu nhận hối lộ, ở bất kỳ đâu, vào thời kỳ nào, dưới hình thức gì đều có tồn tại a.
“Không biết tiếp theo Tôn tiên sinh định đi đâu vậy?” - Vừa vào trong thành, Đa Mã đã cho đội xe dừng lại.
“Ta định ở trong thành đi dạo trước đã.” - Nhảy xuống xe ngựa, Tiêu Thiên ngẩng đầu chắp tay: “Mà, cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc tàn.
Mấy ngày qua cảm tạ ngươi đã giúp đỡ, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại chúng ta tán gẫu tiếp.”
“Nếu đã như vậy, ta cũng xin được chúc Tôn tiên sinh thượng lộ bình an.
Ngày sau có duyên lại tái ngộ!” - Đa Mã cũng là người bận bịu, lúc này cười gật đầu đáp.
Tiêu Thiên khẽ gật đầu, sau đó chuyển thân chen vào giữa dòng người, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
“Aiz, ta cũng hy vọng có thể gặp lại ngươi lắm, nhưng Hắc Giác Vực này mỗi năm đều chết rất nhiều người, mà đại đa số trong đó vẫn là tân nhân a.
Mặc dù ngươi thoạt trông cũng không giống cái loại thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, không biết thu liễm tài năng vừa nhìn liền biết đoản mệnh, chỉ là… thôi, chuyện tương lai hay là cứ để tương lai trả lời vậy.” - Nhìn bóng lưng Tiêu Thiên biến mất, Đa Mã cười khổ một tiếng, sau đó vung tay lên ra hiệu cho đoàn xe của hắn cũng hòa vào dòng người, nhưng là đi lên một ngã rẽ khác.
…
Lại nói tới Tiêu Thiên.
Sau khi chia tay Đa Mã, hắn cũng chẳng buồn đi lang thang hay làm việc gì vô nghĩa, chỉ đơn giản là thuê xuống một phòng khách điểm để tắm rửa và nghỉ ngơi cho thật tốt mà thôi.
Hay ít nhất thì nhìn từ bên ngoài vào chính là “đơn giản” như thế.
“Mấy lúc như thế này mới thấy nhớ Tuyết nhi nhiều a!” - Mắt nhắm lim dim thư giãn, hai tay đặt lên thành bồn, cả người trần trùng trục ngâm trong nước tắm đang bốc khói nghi ngút, Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng nói chuyện với… không khí: “Tình huống bên kia thế nào rồi?”
“Đã sớm bắt đầu tiến hành theo kế hoạch cả rồi, chủ nhân.” - Không trung vang lên một âm thanh nữ nhân cung kính đáp lời quen thuộc, ngay sau đó là một bóng hình cũng quen thuộc chậm rãi bước ra từ trong hư không.
Một thân trang phục bó sát màu đỏ tươi, mái tóc màu vàng nâu gợn sóng và chiếc băng đô hình sừng ngang qua phần trán không lẫn vào đâu được.
Đúng vậy, nàng chính là “Phi Hồng Nữ Vu” Wanda Maximoff.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là… thay vì vẻ mặt cao ngạo, đôi lúc còn bĩu môi hoặc mỉm cười như tại Xà Vương Điện cùng với mọi người, thì hiện tại Wanda lại xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc khá là hiếm thấy.
“Xin lỗi chủ nhân vì thuộc hạ nhiều lời, nhưng nơi này… không nên ở lâu đâu a.”
Là một tu luyện giả hệ Thực Tại, chính xác hơn là thời - không song tu, cảm giác lực của nàng mạnh hơn người khác rất nhiều.
Và cũng chính nhờ vào sự mạnh mẽ ấy mà Wanda mới biết được chỉ trong phạm vi cái khách điếm không lớn, không nhỏ này thôi mà đã ẩn hiện không dưới chục đạo khí tức được xếp vào hàng “nguy hiểm” với cả chủ nhân, lẫn bản thân nàng rồi.
Cái gì gọi là ngọa hổ tàng long, đầm rồng hang cọp!? - Đây chính là a!
“Không cần căng thẳng!” - Wanda biết nhiều mới lo lắng nhiều, còn Tiêu Thiên ngược lại là điếc không sợ súng phất tay, cười nhạt nói: “Ở đây chúng ta không phải là kẻ mạnh, nhưng cũng chưa đến mức giống như quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp đâu.
Quan trọng hơn, hai ngày nữa sẽ có một đại hội đấu giá lớn diễn ra, tiếp theo ngay sau đó chắc chắn sẽ là một tràng chém giết đẫm máu.
Nhiệm vụ của ngươi là nhìn thật kỹ tình huống và làm theo kế hoạch, nếu có thể ra tay ngư ông đắc lợi thì cứ việc làm, còn không cũng đừng miễn cưỡng.
Nhớ kỹ, bản thân quan trọng hơn hết thảy, nhiệm vụ chỉ là thứ hai, ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Thuộc hạ nhớ rồi, chủ nhân.”
“Ừ, ngươi đi chuẩn bị đi, có chuyện gì cần ta sẽ gọi.”
“Vâng, chủ nhân cẩn thận một chút.”
Vù! Vụt!
Wanda đi rồi, hai mắt nãy giờ vẫn luôn nhắm chặt của Tiêu Thiên mới chậm rãi mở ra để nhìn lên bầu trời trong xanh qua khung cửa sổ khép hờ.
“Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
.
.
Ba ngày sau.
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Thiên lúc này đang đứng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tấm biển không lớn cũng không nhỏ được treo trên cổng một tiểu trấn, ở đó có một cái tên bình thường mà dân dã, đến nỗi nếu đặt ở bên trong Hắc Giác Vực, hẳn là chưa sang ngày hôm sau đã sớm bị san bằng.
Nhưng…
“Hòa Bình Trấn, quả nhiên danh bất hư truyền!”
...cái trấn nhỏ tên Hòa Bình này vẫn tồn tại ở đây như một phép màu, hòa thuận và bình yên, mộc mạc mà giản dị đúng như cái tên của nó.
Đương nhiên, trên đời này làm quái gì có cái gọi là phép màu!
Cá nhân Tiêu Thiên nói riêng, những kẻ từng xem qua Đấu Phá Thương Khung nói chung, rộng ra hơn nữa là toàn Đấu Khí Đại Lục tất cả mọi người đều biết, Hòa Bình Trấn tồn tại yên ổn giữa Hắc Giác Vực hỗn