“Quy củ Hòa Bình Trấn trước nay luôn như thế, nếu không tuân theo, vậy thì đừng vào.
Bằng không…” - Trung niên nhân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đạm mạc nói: “...chỗ trên Tử Linh Thụ nhiều lắm, muốn chọn vị trí nào thì tùy.”
Lời vừa dứt, một luồng uy áp “mạnh mẽ” chậm rãi tỏa ra từ cơ thể hắn khiến mọi người xung quanh đều theo bản năng lùi lại làm thủ thế.
Nhấn mạnh là mạnh mẽ, bởi vì từ khí thế kia đến xem, trung niên nhân này ít nhất cũng phải có đẳng cấp từ… bát tinh Đại Đấu Sư trở lên.
Quan trọng hơn là…
“Hây!”
...lời tuyên bố của hắn vừa là kiêu ngạo, nhưng lại giống như một loại hiệu lệnh cho hơn mười thanh niên nam nữ phía sau trung niên nhân đồng thanh hô một tiếng, trường kiếm đeo bên hông được rút ra gần như cùng lúc, các loại màu sắc đấu khí khác nhau bao quanh mũi kiếm chỉ thẳng về hướng cửa trấn, một lời không hợp liền trực tiếp động thủ đuổi đi.
Vài tên đầu trâu mặt ngựa tại cửa trấn gặp mấy đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch lại dám chỉ kiếm về phía mình liền nhịn không được thả ra khí thế hung ác.
Ấy là chưa nói tới chuyện lâu ngày sống trong Hắc Giác Vực hỗn loạn đã khiến thần kinh của đám khát máu này lúc nào cũng căng như dây đàn, nhạy như gái mười tám, bây giờ đi bảo bọn họ vô duyên vô cớ uống một loại đan dược không rõ tên, tuổi, tác dụng… không nổi khùng mới là lạ ấy.
Thế nhưng vừa liếc về phía gốc Tử Linh Thụ giương nanh múa vuốt ở đằng xa, trên cành cây còn đung đưa không ít khô lâu, cả đám lại rùng mình lên, chút khí thế mới tụ tập được chút ít nháy mắt đã tan thành mây khói.
“Không cam lòng a!? Không cam lòng có thể không vào, chẳng ai bắt ép các ngươi cả.” - Khóe miệng cong lên nụ cười khinh khỉnh, trung niên nhân lại xòe bàn tay ra, một nắm đan dược tròn vo, nhỏ xíu mà đen thui không khác gì… shjt dê lẳng lặng nằm đó tỏa ra mùi hương không lấy gì làm dễ chịu: “Ai muốn vào thì ăn đan dược rồi làm thủ tục, không thì tự động lùi ra ngoài.
Đây là cảnh báo cuối cùng từ Đội Chấp Pháp của Hòa Bình Trấn, trực thuộc Già Nam Học Viện.”
Đến đây, ngoại trừ vài kẻ bất đắc dĩ lựa chọn lui lại ra, những người khác tuy rằng không muốn, nhưng vẫn phải đi vào báo lên tên, tuổi, mục đích v.v.
sau đó nhận đan dược rồi nuốt xuống trước mặt Đội Chấp Pháp.
Nhìn những người này ngoan ngoãn nuốt đan dược vào, sắc mặt luôn đạm mạc của trung niên nhân mới hơi hòa hoãn đi đôi chút, chỉ là có vẻ như hắn cũng không ưa thích người đến từ Hắc Giác Vực lắm nên nói chung vẫn chẳng thân thiện gì nhiều.
Bỗng nhiên…
“Xin hỏi, ta đến đây để tìm người nhà là đệ tử của học viện, không biết có được miễn uống thứ này không?”
...trong đám người bất thình lình vang lên câu hỏi.
“À?” - Nghe được lời này, hơn mười người Đội Chấp Pháp xung quanh nhất thời đem ánh mắt kinh ngạc nhìn lại, phát hiện kẻ phát ra câu hỏi kia vậy mà lại là một “thanh niên” trẻ tuổi.
Năm nay đã là lần sinh nhật ba mươi thứ hai rồi, nhưng mỗi lần soi gương là lại một lần Tiêu Thiên thắc mắc việc hắn không hề già đi so với mười năm trước lúc mới xuất đạo.
Mà, tạm gác chuyện đó sang một bên, thì… đúng vậy! Người vừa lên tiếng hỏi câu hỏi khá “ngu” kia chính là Tiêu Thiên đấy.
“Ngươi nói ngươi là người nhà của đệ tử bổn viện?” - Trung niên nhân có vẻ như cũng không quá mức xa lạ với tình huống này, chỉ hơi ngạc nhiên vài giây liền bình tĩnh lại: “Báo tên, tuổi, đẳng cấp bản thân cùng với người nhà, sau đó ở lại trong trấn dưới sự giám sát từ Đội Chấp Pháp, chờ người nhà ngươi đến gặp.”
Có nới lỏng hơn chút ít khi không bị ép phải uống đan dược lạ lẫm, nhưng vẫn khá giống quy định khi đi thăm tù nhân.
“Ta gọi Tiêu Thiên, ba mươi tuổi, đến từ Ô Thản Thành tại Gia Ma Đế Quốc và là biểu ca của Tiêu Ngọc.
Về phần đẳng cấp…” - Khẽ mỉm cười, Tiêu Thiên hé miệng phun ra lời kinh người: “Nhất tinh Đấu Linh.”
Nhất thời…
“Híttttt…”
“Ba… ba mươi tuổi… Đấu Linh!?”
“Tiểu tử… khụ, vị nhân huynh này… vậy mà đã ba mươi tuổi rồi!?”
“...”
...lại là một đợt hít khí lạnh, nhả khí nóng, trợn mắt há hốc mồm v.v.
các thể loại âm thanh và biểu hiện kinh ngạc từ cả trung niên nhân trước mặt, lẫn mọi người xung quanh như để chứng minh đẳng cấp và thiên phú này của Tiêu Thiên chính là khủng bố như vậy.
Phải biết, đạo sư của Già Nam Học Viện cũng như đấu kỹ và công pháp, đều được phân chia thành bốn cấp độ lần lượt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó, đạo sư cấp Hoàng cũng chỉ cần ngũ tinh Đại Đấu Sư là đã có quyền đăng ký thi tuyển rồi.
Đến mức Đấu Linh, phát huy được tốt trong kỳ sát hạch thì Huyền giai đạo sư là có khả năng chứ chẳng phải không a.
Nói như vậy để thấy rằng, đẳng cấp nhất tinh Đấu Linh của “thanh niên” ba mươi tuổi này dù không phải rất cao, nhưng