“Huyền giai ban ba Tiếu Băng đấu với Huyền giai ban hai Tiêu Viêm.
Kết quả, Tiêu Viêm chiến thắng!"
Chỉ bằng duy nhất một thức “Phản Khiêu Cẩu Thân” từ lâu đã được hắn luyện đến lô hỏa thuần thanh, Tiêu Viêm dễ dàng thắng trận gây ra oanh động không thể bảo là không lớn.
Tuy nhiên, khác với cảnh tình chàng - ý thiếp giữa hắn và Huân Nhi diễn ra giữa sân thi đấu, trước mắt mọi người ngay sau đó như trong nguyên tác, Tiêu Viêm của hiện tại lại chỉ đơn giản là khẽ mỉm cười gật đầu một cái với nàng, sau đó cứ thế quay trở về vị trí của mình trên khán đài Hoàng giai ban hai để một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Về phần Huân Nhi…
“...”
...thanh mai trúc mã thắng trận nàng vui chứ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không hơn.
Trái ngược với sự hững hờ của hai người trong cuộc, thì cao cao trên khán đài ViP, hai kẻ ngoài cuộc lại tỏ ra hào hứng hơn hẳn.
“Xem ra là tiểu tử may mắn thắng trước một hiệp a, Phó viện trưởng?”
“Chúc mừng Tiêu công tử, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm.
Dù sao Tiêu Viêm dễ dàng vượt qua vòng loại đầu tiên là chuyện mọi người đều có thể dự đoán được rồi.”
“Đa tạ Phó viện trưởng nhắc nhở! Tiểu tử đương nhiên sẽ không bị một thắng lợi nhỏ làm quên đi mục đích lớn đâu.”
“Rất tốt! Vậy chúng ta cùng nhau mong chờ kết quả cuối cùng.”
.
.
Phần thi tuyển của Huân Nhi và Tiêu Viêm đều đã kết thúc, nhưng Tiêu Thiên vẫn phải ở lại quảng trường thi đấu xem tiếp các phần thi khác chứ chưa thể trở về, bởi vì hắn còn cần hoàn thành bài khảo hạch của bản thân mình trước đã.
Cụ thể hơn, để được chấp nhận trở thành đạo sư của Già Nam học viện, Hổ Kiền yêu cầu Tiêu Thiên phải có mặt quan sát, theo dõi, đồng thời dự đoán đúng kết quả của ít nhất 50% số cặp trận, của tất cả các vòng thi tuyển.
Thoạt nghe thì yêu cầu này chẳng liên quan gì đến việc khảo hạch một người đăng ký trở thành đạo sư cả, ngược lại còn giống như… hai con bạc đang cá độ với nhau hơn ấy.
Nhưng khi mà Hổ Kiền đã giải thích rằng “khả năng nhìn người là điều kiện tiên quyết để trở thành đạo sư”, thì Tiêu Thiên cũng chỉ còn cách bồi vị Phó viện trưởng này đánh bạc qua mùa thi tuyển này thôi chứ sao.
“Rốt cuộc cũng kết thúc.
Thực sự là một ngày dài a!” - Tiêu Thiên mệt mỏi vươn vai, trong bối cảnh cặp đấu cuối cùng kết thúc cũng là lúc mặt trời biến mất phía đằng tây: “Không biết kết quả thế nào rồi, Phó viện trưởng? Tiểu tử qua được phần thứ nhất chứ?”
“Vừa đúng yêu cầu, không hơn cũng chẳng kém.” - Hổ Kiền miệng cười, mắt không cười liếc sang Tiêu Thiên: “Chỉ bằng chút tư liệu sơ sài được cung cấp ngay trước ngày thi tuyển mà công tử vẫn làm ra kết quả này, lão phải thừa nhận là công tử có cặp mắt sắc bén đấy.”
“May mắn mà thôi!” - Không muốn bình luận thêm về chuyện này, Tiêu Thiên chọn cách “đổ tội” nữ thần may mắn, đồng thời chủ động đứng dậy, chắp tay: “Nếu không còn vấn đề gì khác, tiểu tử xin phép trở về nghỉ ngơi trước.
Ngày mai gặp lại các vị!”
“À! Công tử cứ tự nhiên.
Ngay mai gặp lại!”
“Tạm biệt Phó viện trưởng, các vị đạo sư! Ngày mai gặp lại!”
“Tạm biệt Tiêu công tử! Gặp lại sau!”
…
Tiêu Thiên đi rồi, những người còn lại mới liếc nhau đầy thâm ý, cuối cùng…
“Xin Phó viện trưởng thứ cho ta nhiều lời, nhưng một người trẻ tuổi mà thôi, ngài cần phải… khách khí như vậy sao?”
...một vị đạo sư trông có vẻ đứng tuổi và chín chắn là người đứng ra thay cả đám hỏi thăm Hổ Kiền.
“Trẻ nhưng tài không đợi tuổi a.” - Sớm biết chuyện này rồi sẽ đến, Hổ Kiền cũng chẳng bất ngờ hay khó chịu gì, chỉ khẽ lắc đầu thở dài đáp: “Quan trọng hơn, hắn và Huân Nhi có quan hệ không cạn, mà nữ hài kia… haiz!
Có vài chuyện ngay cả ta cũng không tiện nhiều lời, các vị đạo sư chỉ cần biết rằng hậu trường thanh niên kia rất không tầm thường, nếu không thể làm bạn thì cũng đừng trở mặt thành thù với hắn.
Đây là những gì Viện trưởng đại nhân nhắn lại với ta.”
Bốn chữ “Viện trưởng đại nhân” vừa ra, các đạo sư đều nhịn không được bất ngờ.
Vị thần long thấy đầu không thấy đuôi kia vậy mà xem trọng thanh niên lạ này mặt đến nỗi cố ý nhắc nhở bọn họ dùng lễ đối đãi hắn!?
“Xem ra thực sự là không tầm thường chút nào a!”
Nhất thời, một ý nghĩ không bàn mà hợp như vậy đồng loạt nảy ra trong đầu các đạo sư, đặc biệt là Hoắc Đức.
“Ta… ta vậy mà…” - Nghĩ lại cảnh hắn muốn người ta uống thuốc “theo dõi” ngoài Hòa Bình Trấn, sau đó còn bắt giữ cả đêm, mồ hôi lạnh lập tức đua nhau trào ra trên trán vị đạo sư đáng thương này: “Hy vọng hắn đừng mang thù mới tốt!”
“Được rồi, đã không còn câu hỏi gì khác thì mọi người cũng trở về đi.
Ngày mai còn phải tiếp tục tổ chức thi tuyển đấy.
Mặt khác, Tiêu công tử mặc dù thần bí, nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, ta thấy hắn cũng không phải loại người vô lễ, vô lý.
Chỉ cần đừng làm hắn khó chịu, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Vâng, Phó viện trưởng.”
.
.
Trong khi các đạo sư của Già Nam học viện bên kia bất ngờ và cả bất đắc dĩ với “phát hiện” mới của mình, thì cùng