“Tiêu Thiên biểu ca, cẩn thận!”
“Không cần nương tay, Huân Nhi biểu muội!”
“Nếu ngươi đã nói như vậy…”
“Vô Địch Kim Thân”
Ù! Ù! Ù!
Tiếng quát trầm thấp mà không kém phần yểu điệu vang lên còn chưa dứt, thân thể mềm mại của Huân Nhi đã bắt đầu chậm rãi lơ lửng lên không như được lực lượng thần bí gì đó nâng đỡ.
Cùng lúc đó, toàn thân nàng từ một thân thanh y tươi mát, đến da thịt, rồi thì lông mày, lông mi, thậm chí suối tóc đen tuyền v.v.
tất cả mọi thứ đều không biết từ lúc nào đã bị từng sợi kim quang nóng bỏng bắn ra từ các lỗ chân lông trên khắp cơ thể nàng nhuộm thành một màu vàng óng thần thánh mà huyền bí.
Đáng nói là, mặc dù thoạt nhìn trạng thái Huân Nhi hiện tại khá giống một kẻ đang sử dụng đan dược hay bí pháp tăng cường chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng luôn có gì đó rất khó giải thích khiến cả Tiêu Thiên, lẫn Tiêu Ngọc đều cảm thấy biểu muội bọn họ… không hề đơn giản như vậy.
Giải thích thế nào, khi mà kim quang trên người Huân Nhi hiện tại có thể mạnh đến mức khiến kẻ mang thân bốn loại dị hỏa như Tiêu Thiên đều cảm thấy khô nóng đầy khó chịu, nhưng dường như nó lại bỏ qua Tiêu Ngọc bên cạnh hắn, rồi cả đồ đạc trong phòng, thậm chí không khí xung quanh đều không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ chút nào cả.
Chẳng lẽ kim quang biết chọn người để ảnh hưởng hay sao? Hay lại bảo do ăn ở?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Hệ Thống!?”
“Tích… vũ trụ mênh mông, đại đạo ba ngàn, Hỏa chi Đại Đạo xem như một nhánh khá lớn.
Mỗi đại đạo lại được tập hợp từ ngàn vạn tiểu đạo mà thành, Phật Hỏa tiểu đạo cũng là một trong những hạt cát giữa sa mạc ấy.”
“Hả, Đạo!? Đừng đùa ta!” - Mặc dù Hệ Thống trả lời khá tối nghĩa, nhưng Tiêu Thiên vẫn hiểu được đại ý trong đó: “Bối cảnh lại lớn thì nàng cũng mới chỉ là ngũ tinh Đại Đấu Sư a! Ngươi vậy mà nói với ta nàng tu tới Đạo rồi!? Lừa người đúng không!?”
Nói giỡn! Một hạ vị diện đã xuống cấp đến mức Đấu Đế đều không thể tự mình đản sinh ra như Đấu Khí đại lục mà bảo có người mới đại cảnh thứ ba đã tu được Đạo.
Lừa trẻ ba tuổi còn không nổi chứ đừng nói là trẻ ba chục tuổi như hắn.
“Tích… đâu phải cứ kiếm được tiền mới có quyền tiêu, tương tự như vậy, Đạo không nhất thiết phải tự thân tu mới thành.
Kế thừa cũng tính là một cách đấy, ký chủ.”
“Kế thừa… Thì ra là thế!” - Một viên đá nhỏ kích ngàn cơn sóng lớn, nói tới [ Kế Thừa ] ai có thể rõ hơn Tiêu Thiên đây: “Kim Đế Phần Thiên Viêm không sai! Cổ Tộc không sai! Phật Hỏa tiểu đạo… cũng không sai a!”
Hắn sở hữu bốn loại dị hỏa, mỗi loại lại có đặc trưng riêng biệt, hay nói cách khác, là có Đạo riêng của chính mình.
Đáng tiếc, chủ nhân chúng lại không biết cách phát huy sức mạnh ấy như thế nào.
Và hiện tại khi gặp phải đồng hương đang phô trương thanh thế, cả đám hô ứng nhau cũng dễ hiểu thôi.
Nghi hoặc trong lòng được giải đáp, sự chú ý của Tiêu Thiên nhanh chóng trở lại với tình huống trong phòng.
“Tiêu Thiên biểu ca, Huân Nhi nàng…”
“Chỉ là đang vận dụng bí pháp mà thôi, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm, vậy thì ta yên tâm.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, kim quang trên thân Huân Nhi càng lúc càng thịnh, mãi cho đến khi…
“Cảm ơn đã cho ta thời gian.
Hiện tại ta muốn ra tay rồi, ngươi cẩn thận nhé, Tiêu Thiên biểu ca!”
...cô nàng bây giờ thật sự đã trông giống một Nữ Thần đang lơ lửng trên bầu trời kia bất thình lình mở lớn hai mắt lúc này cũng đã vàng óng một màu uy nghiêm, thần thánh của mình, đồng thời lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Tới đi, Huân Nhi biểu muội!”
“Vậy thì… xem chiêu!”
“Kim Đế Phần Thiên Quyết - Kim Quang Phổ Chiếu”
Ooonggggg…
Huân Nhi lần nữa hét lớn một tiếng vang vọng, nhưng thay vì trầm thấp hay yểu điệu như thường thấy, âm thanh phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn kia bây giờ lại mang hiệu ứng cộng hưởng vòm như tiếng hồn chung đánh thẳng vào linh hồn người nghe.
Chưa dừng lại ở đó.
Chỉ thấy ngay khi Tiêu Thiên còn đang chưa hết ngạc nhiên trước thủ đoạn công kích bằng âm thanh khá bất ngờ, thì một bàn tay năng lượng khổng lồ đã nhanh chóng thành hình trên không, sau đó theo Huân Nhi cách không tung chưởng liền nhắm thẳng phía hắn gào thét mà ra.
Phật m là phụ, còn Phật Quang mới là công kích chân chính!
Vù! Ào! Ào! Ào!
“Đấu kỹ không sai, khả năng khống chế cũng rất tốt.
Đáng tiếc… quá miễn cưỡng!”
Miệng nói, đương nhiên tay cũng phải động.
Chỉ thấy…
Pặp! Soạt! Vù!
“Thời Không Chi Môn”
...hai bàn tay Tiêu Thiên bất thình lình chặp mạnh vào nhau nhưng lại lập tức dang rộng sang hai bên rồi đồng loạt xoay tròn song song nhau theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy hai màu đen - đỏ lẫn lộn trước mặt hắn.
Vòng xoáy thành hình cũng là lúc bàn tay Kim Quang Phổ Chiếu của Huân Nhi tiến tới sát trước mặt hắn.
Kết quả là…
Vù! Ào! Ào! Ù! Ù! Ù!
...không nổ lớn cũng chẳng rung chuyển, chỉ có tiếng gió rít chói tai kéo dài đâu đó khoảng năm giây rồi tất cả đi đến kết thúc.
“Cái này…”
“Ch-Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra!?”
Tiêu Ngọc ở