“Những năm trước đây, thể thức thi đấu vòng thi ba này vẫn luôn là bốc thăm thi đấu theo cặp.
Tuy nhiên, trải qua hội nghị học viện thảo luận, chúng ta quyết định năm nay sẽ có một chút thay đổi.
Theo đó, vòng thi đấu thứ ba ngày hôm nay chúng ta sẽ không cần các hiệp đấu theo cặp nữa, mà thay vào đó, là một tràng hỗn chiến mãnh liệt và giàu nhiệt huyết!
Ai có thể ở nơi này kiên trì càng lâu, thứ tự sẽ càng cao.
Ngược lại, người bị loại sớm hơn sẽ không mất quyền vào nội viện, nhưng lợi ích hắn nhận được sau khi cuộc thi kết thúc sẽ tỉ lệ thuận với thứ hạng của mình mà thôi.”
Dừng một chút để mọi người có thời gian tiêu hóa lượng thông tin không thể bảo là không lớn vừa thông báo, lát sau Hổ Kiền mới nói tiếp.
“Trong tràng loạn chiến này, các ngươi có quyền tự do sử dụng mọi phương pháp để giành được chiến thắng, thậm chí cùng người khác liên thủ tạo thành một đội cũng không sao.
Như đã nói, đây cũng là một trận chiến không có người thua, nên mục tiêu của các ngươi sẽ là làm sao giành được nhiều chiến thắng hơn người khác là tốt nhất.”
Hổ Kiền vừa dứt lời, tiếng nghị luận lập tức tràn ngập quảng trường.
Hiển nhiên, việc thể thức thi đấu khác biệt, lại còn không hề có thông báo trước, đã làm cho bọn họ có chút trở tay không kịp.
Duy chỉ có Tiêu Viêm và Huân Nhi thì không như vậy, bởi vì trong số những lời khuyên Tiêu Thiên dành cho họ tối hôm qua, rất không trùng hợp, lại có một câu nói rằng “ngày mai, khả năng cao là các ngươi sẽ phải tham gia vào một tràng loạn chiến”.
“Quy tắc thi đấu ngày hôm nay chỉ có một, đó là sau khi trận đấu bắt đầu, thì người rớt ra ngoài sân thi đấu, bất kể vì lý do gì, đều sẽ bị tính là bại trận.” - Hai tay đè đè vào hư không trấn áp các tiếng nghị luận, Hổ Kiền lần nữa cao giọng: “Các ngươi hiểu cả chứ?”
“Hiểu!”
“Tốt, nếu tất cả đều hiểu được, vậy ta tuyên bố… Vòng đấu xếp loại cuối cùng của cuộc thi tuyển nội viện chính thức… Bắt đầu!”
Ầm! Oanh!
Theo hiệu lệnh vang vọng cùng cánh tay giơ cao Hổ Kiền hạ xuống, trường đấu vốn đang tĩnh lặng bỗng ầm một tiếng, mấy chục luồng đấu khí màu sắc khác nhau cùng lúc bộc phát khiến người ta hoa cả mắt.
Theo từng tiếng xé gió vang lên, các tuyển thủ ở giữa sân nhanh chóng tản ra các hướng.
Đại đa số mọi người đều chọn lùi về dựa lưng vào mép sân, bởi vì ai cũng hiểu rằng trong một tràng loạn chiến như thế này, kẻ càng nổi bật sẽ càng dễ dàng trở thành bị mục tiêu nhắm vào.
Mà một mình lẻ loi giữa sân chắc chắn là cách tốt nhất để trở nên nổi bật rồi.
Thời điểm các tuyển thủ dưới sân bắt đầu hành động cũng là lúc khán đài xung quanh bùng nổ từng đạo, từng đạo âm thanh kích động mà chói tai vang tận mây xanh.
Dù trận chiến mới bắt đầu chưa lâu, nhưng rất nhiều người đã hét đến vỡ cả cổ họng chỉ vì muốn trợ thêm chút uy cho các thí sinh bên dưới, từ đó góp phần biến kỳ thịnh hội hàng năm, vốn đã náo nhiệt, lại càng thêm phần hưng phấn.
“Hahaha, ý tưởng này của Phó viện trưởng quả nhiên là không sai!” - Nhìn tràng hỗn chiến bên trong, ở vị trí trung tâm bên trên khán đài, một lão nhân ngồi bên cạnh Hổ Kiền cười nói: “Tuy rằng phải hi sinh đi ít nhiều tính công bằng, nhưng bù lại sẽ bồi dưỡng được tâm lý cẩn thận cho từng người, đồng thời dạy cho đám trẻ kỹ năng chiến đấu theo nhóm.
Thật sự là một sáng kiến!”
“Mỗi năm đều phải xem bọn trẻ đấu từng cặp với nhau, mặt dù không đến mức nhàm chán, nhưng thay đổi một chút mới lạ không bao giờ là sai a.
Hiện tại xem ra đúng là không tồi chút nào.” - Hổ Kiền vuốt râu cười tủm tỉm, đầu hơi nghiêng về phía Tiêu Thiên bên cạnh: “Càng đặc sắc ở chỗ, tình hình dưới sân lúc này đang cho thấy một vài đệ tử thường ngày ít có giao tiếp với người khác, vì vài lý do mà xung quanh đều là địch nhân, sợ rằng người bắt cặp với hắn sẽ phải nỗ lực không ít đâu.”
Khỏi nói mọi người cũng biết lời này đang nói đến ai, nhắm vào ai, thậm chí thể thức mới này ra đời để là trừng phạt ai ngày hôm qua đã làm ai hao tổn thể diện, tất cả đều tự nó đã rõ như ban ngày rồi.
Và trước ánh nhìn đầy ý tứ của mọi người trên đài cao, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó…
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ sẽ giành phần ai? Lại nói, một con cá không biết, không dám ngược dòng để vượt vũ môn mà hóa rồng, thì kết quả cuối cùng của nó vĩnh viễn sẽ chỉ là bơi trong chảo dầu mà thôi.
Cường giả luôn là những kẻ được trui rèn từ trong nghịch cảnh, tắm trong máu tươi, dẫm lên xương cốt và quan trọng hơn là dám làm việc khác người a.”
...cũng chẳng buồn giải thích, chỉ không mặn không nhạt đáp lời một cách vu vơ như thế mà thôi.
…
Các khán đài bùng nổ, trên đài cao lại là sự quỷ dị, còn dưới sân, tình hình cũng không kém phần đặc sắc.
Theo đó, tình cảnh dễ thấy nhất là rất nhiều người đang cùng kẻ khác giao thủ, nhưng bởi vì sợ bị đâm lén phía sau nên chỉ vừa chạm đến