Ánh mắt nhìn về phía những cỗ khí tức bùng nổ kia, Tiêu Viêm nhận ra Bạch Sơn, Ngô Hạo, Hổ Gia và Lục Mục cùng một nam nhân hắn biết mặt không biết tên, hẳn là thuộc hệ Luyện Dược.
Trừ bỏ Bạch Sơn ba người ra, tổ đội của hệ Luyện Dược vậy mà bao gồm tận hai "tướng quân" có đẳng cấp Đại Đấu Sư và bốn người khác thực lực không thấp, có thể xem là một tổ đội có tổng hợp chiến lực cực mạnh.Sẵn nói tới chiến lực, với việc Tiêu Viêm và Huân Nhi chính thức tham chiến, thì ngay lúc này đây bên trong sân đấu, xếp hạng mạnh yếu giữa các tổ đội cũng đã được biểu hiện ra.Theo đó, hiển nhiên các tổ đội của Bạch Sơn, Ngô Hạo cùng Hổ Gia chia nhau ba vị trí đứng đầu.
Trong đó, đặc biệt đáng chú ý là tổ đội do Ngô Hạo làm đội trưởng.
Thường nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đã vô đến vòng này, vẫn là chơi chung được với Huyết Tu La, những người kia châc chắn không thể nào hiền lành nổi rồi.Vị trí thứ tư thuộc về tổ đội hệ Luyện Dược.
Mặc dù có tới hai Đại Đấu Sư trong đội hình, nhưng Luyện Dược Sư cuối cùng vẫn là Luyện Dược Sư, chiến lực không thể nào so sánh nổi với những kẻ chuyên tu khác được.
Dù sao không phải ai cũng kiêm tu thành tài giống Lục Mục đâu.Ngoài bốn phương thế lực này ra, trong sân vẫn còn có một số đoàn đội chỉ gồm hai, thậm chí là một người.
Mà Tiêu Viêm và Huân Nhi chính là một trong số bọn họ.
Nhưng người có người này - người kia, tổ đội cũng có tổ đội this - tổ đội that.
Tuy rằng chỉ có hai thành viên, tức là số lượng thua xa những tổ đội khác, song không một ai dám xem thường cái đội ngũ gồm hai cái tên hết sức chất lượng là Tiêu Viêm và Huân Nhi này cả.“Chúng ta làm gì bây giờ, Huân Nhi?” - Nhìn các phương thế lực đã phân chia đại bàn rõ ràng trên sân, Tiêu Viêm hơi nghiêng đầu hỏi: “Tiên hạ thủ vi cường sao?”“Hiện tại vẫn chưa phải lúc.” - Huân Nhi khẽ lắc đầu: “Trên sân vẫn còn trên dưới ba mươi người, trong đó bao gồm cả cường giả như Bạch Sơn, Ngô Hạo.
Muốn chiến thắng toàn bộ, sợ rằng không tung ra lá bài tẩy là không được.
Vấn đề là kể cả có dùng thủ đoạn mạnh nhất đi nữa, thì khả năng bị đâm sau lưng vẫn tồn tại.
Vì thế, những gì chúng ta nên làm bây giờ là tiếp tục chờ bọn họ tiêu hao lẫn nhau.Đám Bạch Sơn, Ngô Hạo có lẽ cũng muốn đem chúng ta loại ra ngoài, nhưng đồng thời cũng lo lắng bị người ngoài ra tay đánh sau lưng, bởi vậy trong thời gian ngắn chúng ta hẳn là sẽ không sợ bị công kích."“Ừm, nghe ngươi.”Đúng như Huân Nhi nói, tuy rằng Bạch Sơn ba người đem bọn họ làm đối thủ lớn nhất, nhưng rốt cuộc cũng không ai dám ra tay lúc này.
Ba bên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó không bàn mà hợp quyết định đem mấy tổ đội yếu hơn khác đuổi hết ra ngoài, chỉ những kẻ hiểu rõ hai chữ thức thời mới có thể ở lại tham gia trận chiến cuối cùng.Dưới sự xua đuổi của các tổ đội mạnh, trừ Tiêu Viêm và Huân nhi ra, những tổ đội khác sau khi chạm trán đều hoàn toàn tan rã.
Chỉ có một số may mắn thoát được, còn lại đa số đều bị mạnh mẽ đuổi ra khỏi trường đấu.— QUẢNG CÁO —Nhìn những tuyển thủ bị đuổi chạy loạn bốn phía, Tiêu Viêm chỉ biết ngẩn người, nhưng Huân Nhi thì không.“Ai không có đội ngũ, nếu còn muốn thứ tự cao hơn thì cứ đến bên này!”Nghe được Huân Nhi nói, những tuyển thủ đã lâm vào đường cùng kia nhất thời mừng rỡ không thôi.
Ngày bình thường trong lòng đã yêu mến, hâm mộ vị Nữ Thần này, hiện tại khó khăn lại được nàng vươn tay ra giúp đỡ, họa chăng có điên mới từ chối đâu.Cứ như vậy, bằng vào khả năng quan sát nhanh nhạy, cùng đầu óc thông minh biết bản thân có gì và làm được gì, Huân Nhi đã dễ dàng thu được bảy tên tuyển thủ cuối cùng ở giữa sân về dưới trướng mình chỉ bằng một câu nói duy nhất, trực tiếp biến tiểu đội chỉ có hai người của nàng và Tiêu Viêm bành trướng lên đủ để so sánh cùng với đám người Bạch Sơn.“Thực sự là xuất sắc!” - Trên đài cao, Tiêu Thiên cũng nhịn không được lẩm bẩm thành tiếng: “Đáng tiếc…”Nói là đáng tiếc, bởi vì trong mắt Tiêu Thiên, dù nỗ lực của Huân Nhi rất đáng khen, nhưng tất cả những gì nó làm được cũng chỉ giúp tình huống đỡ tệ hơn mà thôi, chứ chưa đủ để xoay chuyển câu chuyện sang một hướng có thể gọi là tốt đẹp cho nàng và Tiêu Viêm được.Cụ thể hơn, nếu so sánh số lượng thì tổ đội nàng không thua, nhưng xét trên thực lực thì vấn đề vẫn còn nguyên ở đó, trong bối cảnh mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được chênh lệch giữa những bại binh này với các thành viên trong tổ đội của đám người Bạch Sơn là không hề nhỏ.
Huống hồ, hành động giúp người của Huân Nhi tuy rằng thu được nhân tâm, nhưng ở hướng ngược lại, nó cũng khiến ba tổ đội cực mạnh cảm thấy vô cùng bất mãn.
Bọn họ vậy mà bị người khác