“Một chiêu!” - Ánh sáng kỳ dị lóe lên, huyết sắc trọng kiếm quen thuộc xuất hiện trong tay Ngô Hạo chỉ về phía Tiêu Viêm: “Ta sẽ chỉ tung một chiêu, nếu ngươi đỡ được…”
“Không cần!” - Đang lúc Ngô Hạo nói dở lời, Tiêu Viêm lại bất ngờ lên tiếng cắt ngang: “Như Huân Nhi vừa nói, top 5 đã đi ra, chúng ta không cần thiết phải tiếp tục tốn thời gian, tiêu hao thể lực vào cuộc chiến xếp loại vô nghĩa này nữa.
Ngươi muốn vị trí quán quân?”
Soạt! Vù!
“Nó là của ngươi.”
Cũng giống như hai mỹ nhân trước đó, Tiêu Viêm chủ động nhảy xuống đài rồi đi thẳng vào đường hầm, để lại phía sau một Ngô Hạo ngẩn người, một quảng trường ngơ ngác và một kỳ thi tuyển kết thúc theo cách mà không ai có thể ngờ tới, đến tận khi nó thực sự diễn ra trước mắt họ rồi thì lại chẳng ai dám tin.
Mà, thực ra thì có một kẻ đã sớm ngờ tới kết cục này đấy chứ.
Hắn chính là… kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ấy!
.
.
Tối cùng ngày, trong phòng trọ của Tiêu Thiên.
“Tiêu Thiên biểu ca, nhẫn của ngươi…” - Vừa nói, Tiêu Viêm vừa xòe bàn tay thô ráp của mình ra, trên đó nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn còn nguyên vẹn phần thân, nhưng mặt đá màu đỏ thẫm như máu bầm đính kèm đã vỡ tan, đầu cúi thấp: “Ta xin lỗi!”
“Không cần để ý, của cải ra đời vốn chính là để đi thay người.” - Trái ngược với biểu hiện rất nhiều cảm xúc của biểu đệ mình, Tiêu Thiên lại chỉ phất tay thu lấy phần còn lại của chiếc nhẫn vào balo hệ thống, sau đó nhấp một ngụm trà, rồi lạnh nhạt nói: “Chuyện ta giúp ngươi lọt vào top 5, ngươi tốt nhất là đừng để lộ ra ngoài cho bất kỳ ai biết, kể cả Huân Nhi tiểu nha đầu kia.
Nàng… rất nguy hiểm.”
“Ta biết rồi, Tiêu Thiên biểu ca.” - Tiêu Viêm gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Người ngoài nhìn vào luôn cho rằng hắn và Huân Nhi là thanh mai trúc mã từ bé, một đôi tình nhân kiểu mẫu điển hình.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, khoảng cách giữa hai người bao xa, chỉ có kẻ trong cuộc hiểu rõ.
Nàng có bí mật của mình, hắn biết, nhưng không bao giờ hỏi.
Điều đó giúp quan hệ của hai người vẫn luôn được duy trì tốt qua nhiều năm, tuy nhiên, cũng chính cái sự "ta không hỏi - ngươi không nói" ấy lại vô tình tạo nên một khoảng cách giữa tâm hồn cả hai.
Hiện tại hắn cũng có bí mật này để giấu nàng, bức tường vô hình chắn giữa hai người sợ rằng sẽ chỉ càng ngày càng dày hơn mà thôi.
“Được rồi! Nếu không còn chuyện gì khác thì trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.
Ít ngày nữa vào Tàng Kinh Các cố gắng giành lấy những gì thuộc về mình, chuyện trong đó ta không tiện nhúng tay.”
“Cái kia…”
“Hả!?”
“Không có gì!” - Vốn còn muốn hỏi thăm gì đó, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã gặp phải ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Thiên, Tiêu Viêm cũng chỉ còn biết nuốt ngược lời muốn nói trở lại: “Ta trở về trước, gặp lại biểu ca sau.”
“Ừm! Không tiễn.”
Tiêu Viêm đi rồi, vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Thiên mới giãn ra để thay vào đó bằng một… nụ cười khẩy.
Hắn dày công gài vào lòng Huân Nhi một khúc mắc với Tiêu Viêm trong sự kiện “Bắt gian trong rừng” từ hồi cả đám còn ở Tiêu Gia, hiện tại lại bồi thêm một cú “ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có của ta” này, tin chắc hạt giống nghi kỵ kia sẽ sớm nảy mầm a.
Gác lại chuyện của người khác sang một bên, Tiêu Thiên lật tay lấy ra chiếc nhẫn trước đó Tiêu Viêm đưa trả cho hắn, vẻ mặt biến trầm ngâm.
“Loại nhẫn này… thật sự không thể lượng sản sao, Wanda?”
“Xin lỗi chủ nhân! Đẳng cấp hiện tại chỉ cho phép thuộc hạ khống chế một chiếc một lần, nhiều hơn sẽ xảy ra sai lầm.” - Vẫn như mọi khi, Wanda quỷ dị bước ra từ trong hư không với giọng nói có phần vô cảm của mình.
“Như vậy a! Thật đáng tiếc.”
Tiêu Thiên có cơ sở để tiếc nuối, bởi vì chiếc nhẫn này chính là thứ đã cứu mạng Tiêu Viêm trên sân thi đấu.
Hay nói cách khác, nếu được sử dụng một cách chính xác, thì “của đi thay người, lấy tiền đổi mạng” là có thật chứ chẳng phải không.
Theo đó, bằng cách để Wanda phong ấn một phần đấu khí hệ Thời - Không độc quyền của nàng vào viên thủy tinh đặc chế như mặt đá kia, rồi mỗi khi người đeo nhẫn cảm thấy nguy hiểm, hắn chỉ việc làm vỡ viên đá, từ đó giải phóng năng lượng bên trong ra ngoài, thì Wanda sẽ cảm nhận được và lập tức có mặt để thực hiện việc chủ nhân chiếc nhẫn muốn nàng làm.
Ngắn gọn thì, nguyên lý Aladin và cây đèn thần a!
Khác biệt là “Aladin” Tiêu Viêm chẳng có vai trò gì ở đây cả, bởi vì “Thần Đèn” Wanda vĩnh viễn sẽ chỉ nghe lời Tiêu Thiên làm việc mà thôi.
“Được rồi, có gì dùng nấy vậy.” - Rất nhanh liền chấp nhận sự thật, Tiêu Thiên phất tay: “Làm lại cho ta một chiếc khác đi, cái này hỏng rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Ừm! Mà…”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Tiêu Thiên biểu ca, huynh… có đó không?”
Soạt! Vụt!
“Tiêu Ngọc biểu muội à…” - Chờ Wanda biến mất vào hư không xong, Tiêu Viêm mới hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Vào đi, cửa không đóng đâu.”
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Tiêu Ngọc chậm rãi bước vào với một cái đầu cúi thấp đầy bẽn lẽn, cùng một… chiếc giỏ mây được đan thủ công khá tỉ mỉ.
“Cái kia… xin lỗi đã làm phiền… hy… hy vọng không phá bĩnh huynh nghỉ… nghỉ ngơi, Tiêu Thiên biểu ca…”
Trái ngược với hình ảnh phóng khoáng, thoải mái trước mặt mọi người, Tiêu Ngọc lại thường tỏ ra hết sức thẹn thùng(?!?) và ngập ngừng mỗi khi có dịp ở riêng với Tiêu Thiên.
Lý do vì sao thì chỉ mình nàng biết.
“Ngươi ngốc a! Bây giờ đang là gần trưa, ta có phải heo đâu mà nghỉ ngơi giờ này.” - Đối với vị biểu muội xinh đẹp đã từng là nạn nhân trong kế hoạch của