Trải qua ba ngày thi tuyển đầy phong vân, rốt cuộc Già Nam Thành nói chung, và Già Nam học viện nói riêng, cũng tìm lại được sự bình yên vốn có của nó.
Đương nhiên, kể cả khi mọi chuyện trông có vẻ bình thường, thì trước, trong và sau cơn bão vẫn luôn tồn tại những khoảng lặng “vô dụng” như thế.
Khác biệt là chúng “vô dụng” trong mắt những kẻ tầm thường, còn đối với các thông thái giả, bọn họ biết đây chính là thời điểm tốt nhất để nhìn lại quá khứ, điều chỉnh hiện tại, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai.
Và Tiêu Thiên, dù chưa đến mức thông thái, nhưng lại đủ khôn ngoan để biết cao thủ không bằng tranh thủ.
“Phong cảnh ở đây đúng là không tệ! Chỉ có điều…” ” - Tiêu Thiên thở dài, ánh mắt xa xăm thu lại để nhìn về phía kỳ quan đang ngồi lẳng lặng sau lưng: “...chúng ta như thế này, thật sự thích hợp không?”
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, gió nhẹ, hoa bay, bên hồ, mồi ngon, rượu thơm và mỹ nhân như họa, không thiếu một món nào cả.
Cái này mà không tệ gì, rõ ràng là quá tuyệt vời a!
Nhưng, có lẽ mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn nếu mỹ nhân kia đừng mang gương mặt xinh đẹp, đôi chân thon dài miên man và cái tên quen thuộc là… Tiêu Ngọc.
“Ta… ta chỉ muốn cảm… cảm ơn huynh đã giúp ta…” - Mặt mũi đỏ bừng, đầu cúi thấp, giọng nói càng lúc càng lí nhí như muỗi kêu, dù vô tình hay cố ý thì Tiêu Ngọc vẫn rất biết cách làm cho người đối diện tiếc thương: “Ta… xin lỗi…”
Nàng ngỏ lời mời Tiêu Thiên ra bờ hồ ngắm cảnh thật sự chỉ là để cảm ơn Tiêu Thiêu vì những gì hắn đã làm cho nàng hai ngày trước, đang làm hai ngày nay, và có thể sẽ mang lại cho nàng về sau.
Vấn đề là cái bờ hồ thơ mộng này không chỉ có hai người với nhau, ngược lại là bởi vì quá nổi tiếng, nên rất, rất nhiều… cặp đôi chọn nó làm nơi hẹn hò.
Mà mấy kẻ yêu nhau đâu ai bình thường đâu, thề non hẹn biển vài câu là máu nóng lên não bất chấp mọi ánh nhìn quấn lấy nhau được ngay ấy.
Và cứ như thế, cuộc dạo chơi ngắm cảnh đơn thuần giữa hai anh em họ với nhau trở nên hết sức… dị!
“Chậc… bỏ đi! Ai làm việc người đó, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng là được rồi.” - Nói, Tiêu Thiên đưa tay cầm lên một chén rượu nhỏ đã sớm được Tiêu Ngọc ôn nhu rót đầy từ lúc nào: “Cạn ly, vì… phong cảnh nơi này!”
“Phù… vì phong cảnh!? Uổng công huynh nghĩ ra được!” - Nhịn không được bật cười trước lý do có thể gọi là ngớ ngẩn của Tiêu Thiên, nhưng Tiêu Ngọc vẫn dịu dàng cầm ly rượu của mình lên: “Cạn ly!”
Cạch!
Một lần nữa thì trời xanh, mây trắng, nắng vàng, gió nhẹ, hoa bay, bên hồ, mồi ngon, rượu thơm và mỹ nhân như họa, lẽ ra đây nên là một cuộc dạo chơi ngắm cảnh yên bình.
Đáng tiếc, cuộc sống mà, có một số chuyện không phải cứ muốn là sẽ được đâu.…
“Tình huống này có được gọi là trùng hợp không, Tiêu Viêm ca ca?”
— QUẢNG CÁO —
“Theo ta thì… có thể lắm!”
“A!”
Hai âm thanh một ôn nhu nhưng lạnh nhạt, một trầm hơn mà ngậm cười bất thình lình vang lên từ phía sau khiến Tiêu Ngọc bất giác thốt lên hoảng hốt, còn Tiêu Thiên…
“Khụ… khục…”
...xém chút thì nuốt luôn cả ly rượu vào họng, may mà còn nhả ra kịp thời, không là bộ truyện này đại kết cục sớm rồi.
“Ahaha… trùng hợp thật đấy!” - Khỏi cần quay đầu cũng biết sau lưng mình là ai, trên mặt đang mang thái độ gì, Tiêu Thiên vuốt ngực cười khan, hỏi: “Hai người các ngươi cũng có nhã hứng nhỉ? Nhiều việc sắp xảy ra như vậy vẫn sắp xếp được thời gian rảnh đi dạo sao?”
Vừa nói, hắn vừa không dấu vết nháy mắt với Tiêu Ngọc ra hiệu cho người sau bình tĩnh, kiểu “chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cây đứng không sợ chết ngay, ngươi hoảng cái gì hoảng!?” ấy.
“Huân Nhi biểu muội, lại đây ngồi gần ta.” - Tiêu Ngọc không ngốc, ngược lại là vô cùng thông minh.
Chỉ sau một giây ngỡ ngàng, nàng lập tức hiểu ra ý đồ của Tiêu Thiên là “đánh trổng lảng, nói chính sự”, lúc này lập tức cười cợt lôi kéo Huân Nhi ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh mình: “Hai người các ngươi đều lọt vào top 5 vòng thi tuyển a, rồi định khi nào sẽ cùng những người còn lại đi Tàng Kinh Các đây?”
“Các ngươi…”
“Vốn là định hôm nay, nhưng Huân Nhi lại nói còn công chuyện phải sắp xếp nên mọi người đã quyết định dời sang ngày mai.” - Không phải Huân Nhi, mà Tiêu Viêm mới là người cướp lời đáp.
“Còn có công chuyện? Đi dạo bờ hồ cũng tính là công chuyện sao?” - Cơ hội mở ra, Tiêu Thiên lập tức hỏi ngay vào.
“Đi dạo bờ hồ không tính là công chuyện, nhưng thả lỏng tinh thần và tranh thủ thêm thời gian học tập nội quy của Tàng Kinh Các lại tính đấy, Tiêu Thiên biểu ca!” - Trước thái độ biết còn cố hỏi của Tiêu Thiên, Huân Nhi có chút híp mắt đáp, giọng nói còn mơ hồ gằn lên như thể có hằn học trong lòng vậy: “Ngược lại là hai người các ngươi kìa.”
“Chúng ta làm sao?” - Tiêu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Ta không biết biểu tỷ ngươi ngốc thật hay giả vờ, nhưng mấy ngày gần đây đã bắt đầu có tin đồn không hay về hai người rồi