Đầu tiên, Tiêu Thiên mang theo Mộc Ánh Tuyết đi vào rừng. Huân Nhi cảm thấy hắn “có vấn đề” nên tò mò đi theo.
Tiếp theo lúc ở trong rừng, một lần nữa Tiêu Thiên tỏ ra “có vấn đề” khi cứ thế dẫn Mộc Ánh Tuyết đi lòng vòng đào gốc cây, bẩy hòn đá, phá tổ ong… suốt một tiếng đồng hồ khiến cho Huân Nhi luôn duy trì một sự tò mò không đổi, trước sau vẫn không nỡ bỏ về mà cứ thế đi theo Tiêu Thiên trọn vẹn một vòng.
Không phải vô tình, hay là cố ý tỏ ra có vấn đề, mà là hắn… thực sự có vấn đề đấy!
Nhưng “vấn đề” kia lại nằm trên người… Tiêu Viêm, và cả Tiêu Ngọc!
Trở lại với Tiêu Thiên một chút.
Không khó để nhận ra gia cảnh cùng địa vị hắn tại Tiêu Gia là không hề lớn, thiên phú lại chẳng cao dẫn tới đẳng cấp cũng vì thế mà thấp đáng thương, rồi thêm cả trang bị và đấu kỹ đều chẳng đâu vào đâu, nên tổng hợp chiến lực của Tiêu Thiên có thể được mô tả ngắn gọn trong hai từ… rác rưởi!
Tuy nhiên, bù lại cho tất cả những điểm yếu đó, hắn có ba lợi thế rất lớn gồm Hệ Thống và các Nữ Thần là một; bộ óc suy tính sâu xa dựa trên kinh nghiệm sống của một người từng trải là hai; và quan trọng hơn hết thảy, là Tiêu Thiên nắm rõ toàn bộ cốt truyện của Đấu Phá Thương Khung nói chung, cũng như tình huống giữa Tiêu Viêm cùng với Tiêu Ngọc chiều hôm nay nói riêng nữa là ba. Hay nói cách khác, ngay từ ban đầu Tiêu Thiên đã sớm biết việc Tiêu Ngọc tập kích Tiêu Viêm trong rừng, sau đó bởi vì khinh địch và bất cẩn mà bị người sau phản kích, cuối cùng diễn tiến thành việc “dọa” sẽ cưỡng hiếp chắc chắn sẽ xảy ra.
Không chỉ biết bình thường, mà ngay cả thời gian, địa điểm và cách thức chính xác xảy ra như thế nào, hắn đều nắm rõ. Cho nên, Tiêu Thiên mới tương kế tựu kế để biến chuyện này trở thành "tai nạn" bằng cách… dẫn Huân Nhi tới bắt tận tay, day tận trán hành vi đồi bại của Tiêu Viêm với Tiêu Ngọc giữa rừng như tất cả mọi người đều đã biết.
Mục đích của việc này là gì, tạm thời khoan hãy nói.
Vấn đề đặt ra ở đây là, theo như nguyên tác, bởi vì biết rõ Tiêu Viêm sẽ không dám thực sự làm gì mình, nên Tiêu Ngọc chỉ thoáng giãy dụa trong chốc lát, sau đó vẫn còn có dư lực “gáy láo” bằng việc thách thức năng lực đàn ông của biểu đệ nàng, rồi cuối cùng cả hai mới ai về nhà nấy trong không vui. Vậy thì tại sao vừa rồi Tiêu Ngọc lại hoảng sợ đến mất cả bình tĩnh và bản lĩnh như mọi người đều đã biết chứ?
Đáp án rất đơn giản, tất cả đều là do sự tồn tại một người vẫn luôn âm thầm đi theo bên cạnh Tiêu Thiên như hình với bóng, nhưng do bị hiểu lầm là câm - điếc bẩm sinh nên không một ai để ý đến nàng. Người đó chính là “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” Mộc Ánh Tuyết!
Tại sao Tiêu Thiên nhất định phải dẫn một nữ nhân vừa không xinh đẹp, lại chẳng ôn nhu, quan trọng hơn là vì lý do khách quan mà phải giả câm - điếc ra ngoài đi dạo với mình? - Đáp án là bởi... nàng biết dùng độc! ×— QUẢNG CÁO —
Độc!? Độc gì? - Là Tình Độc, Xuân Độc, hay cái tên đại trà nhất chính là… Xuân Dược đấy!
Xuân Dược a, nhưng độc ai, lúc nào và bằng cách nào đâu? - Đương nhiên là độc Tiêu Viêm, trong lúc đi lòng vòng vô định trong một giờ kia, bằng cách... đào cây, bẩy đá, phá tổ ong chứ sao.
Cụ thể hơn, Tiêu Thiên đã lợi dụng hiểu biết với nguyên tác của mình để tìm tới đúng địa điểm sẽ xảy ra câu chuyện giữa Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc trước khi hai người có mặt, sau đó cùng Mộc Ánh Tuyết chôn xuống một lượng độc đủ để khiến tên kia… tinh trùng lên não. Toàn bộ những động tác vô nghĩa trước đó chính là để che giấu cho hành vi hạ độc này trong mắt Huân Nhi đấy.
Loại xuân dược mà Tiêu Thiên sử dụng là phiên bản đặc biệt không màu, không mùi, không vị, lại chỉ ảnh hưởng lên nam nhân, và quan trọng nhất là nó được Mộc Ánh Tuyết khống chế ở mức độ đủ để khiến Tiêu Viêm hăng máu, nhưng sẽ không “thất khiếu chảy máu mà chết nếu không được quan hệ” hay “ý loạn tình mê mất khống chế” v.v. các loại trạng thái tiêu cực có thể gây ra hậu quả đáng tiếc lên Tiêu Ngọc.
Thực tình mà nói, đã có thời điểm Tiêu Thiên lưỡng lự với kế hoạch này của chính mình, bởi vì Tiêu Viêm