“Tốt rồi, hiện tại cả hai … không, là cả ba người nghe ta nói đây.
Đầu tiên, và cũng là quan trọng nhất, đó là phải giữ kín chuyện này.
Chuyện ngày hôm nay trời biết, đất biết, bốn người chúng ta biết là đủ rồi, vĩnh viễn không nên có người thứ năm biết được. Ba đứa hiểu ý ta chứ?”
Lời này của Tiêu Thiên chủ yếu là nhắm vào Tiêu Ngọc và Tiêu Viêm hai người trong cuộc thôi, chứ hắn, Huân Nhi và một Mộc Ánh Tuyết “câm - điếc bẩm sinh” chẳng có lý do gì để rêu rao chuyện xấu hổ vừa rồi ra ngoài cả.
Ở đây toàn là một giới thiên tài, vẫn là người trong nhà với nhau, cả đám có thừa thông minh để hiểu rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp gì nếu câu chuyện tình Luận - Loan và Kiếp - Hưởng này lộ ra ngoài cả. Thế nên, sau một thoáng liếc mắt nhìn nhau, cả Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm và Huân Nhi đều đồng loạt gật đầu.
“Quyết định thứ hai, cũng quan trọng không kém, là giải quyết hậu quả.
Trước hết là Tiêu Viêm biểu đệ. Ai đúng ai sai, vô tình hay cố ý, bất kể nói thế nào thì Tiêu Ngọc cũng là biểu tỷ ngươi, vẫn là nữ nhân chưa chồng đang lứa xuân thì, ngươi tổn hại danh dự và trinh tiết nàng như vậy, dù chưa ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng nam nhân mà dùng sức với nữ nhân là sai rồi, cho nên, ngươi cần phải có phương án đền bù cho nàng. Cụ thể thế nào hai người tự tính với nhau, ta không nhiều lời.
Về phần Tiêu Ngọc biểu muội. Tuy rằng ngươi là nạn nhân, nhưng đồng thời cũng là thủ phạm, bởi vì chuyện ra cớ sự này, suy cho cùng đều là do ngươi tự chuốc lấy a. Nên là đừng giở công phu sư tử ngoạm quá đáng với phương án đền bù của Tiêu Viêm biểu đệ. Ta sẽ nghe hắn báo lại sau đấy.”
Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc lại liếc nhau, ánh mắt chứa đầy bực bội và ghét bỏ, nhưng cuối cùng cả hai vẫn gật đầu đồng ý với quyết định của Tiêu Thiên. Chuyện đã đến nước này, mỗi người lùi một bước trời cao biển rộng cho yên thân, chứ làm rộn chẳng ai được lợi lộc gì cả đâu.
Huân Nhi ở một bên im lặng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên lộ rõ sự hài lòng. Hài lòng bởi vì thân là nữ nhân, nàng đồng cảm với Tiêu Ngọc, nhưng cùng lúc đó, lý trí nàng vẫn bất giác ủng hộ thanh mai trúc mã của mình. Hiện tại Tiêu Thiên đưa ra phương án “đền bù” này, có thể nói là vẹn cả đôi, không, là cả ba đường rồi.
“Thứ ba, cuối cùng như không kém phần quan trọng, đó là nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì sẽ không chỉ danh dự của Tiêu Viêm biểu đệ cùng Tiêu Ngọc biểu muội nói riêng bị tổn hại đâu, mà toàn bộ Tiêu Gia chúng ta nói chung rất có thể sẽ trở thành cái đích cho cả Ô Thản Thành, tệ hơn nữa là toàn Gia Mã Đế Quốc, thậm chí cả Già Nam học viện, đều sẽ chỉ trích và nhắm vào.
Vì thế, hy vọng cả ba người ý thức được tầm ảnh hưởng to lớn của vấn đề mà nát nó trong bụng dùm ta. Bằng không… lớn cả rồi, thiệt hơn thế nào không cần ta phải giải thích từng chút chứ?”
Không phô diễn thực lực, cũng chẳng hàn mang, lãnh ý gì đó, nhưng nụ cười vô cùng… thân thiện của Tiêu Thiên lại khiến cả ba cô cậu thanh thiếu niên rùng mình.
Tiêu Viêm và Huân Nhi thì khỏi phải nói.
Còn Tiêu Ngọc, trước ngày hôm nay có thể nàng vẫn không rõ lắm Tiêu Thiên là ai, nhưng từ cái cách hắn quát một tiếng Tiêu Viêm liền quỳ xuống, cùng với Huân Nhi nãy giờ nửa chữ đều không dám hé miệng thôi đã là quá đủ để nàng liên tưởng tới nhiều chuyện rồi.
“Tốt, ba đứa đều là người thông minh, giỏi giang, xinh đẹp, tin chắc cái gì nên làm, cái gì không nên làm tự có hiểu rõ, ta sẽ không nói nhiều nữa.” - Thở dài một hơi, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu: “Chuyện hôm nay quên được thì quên, không quên được cũng ráng mà quên đi, nhớ tới nó không có bất kỳ lợi ích gì cho cuộc đời chúng ta đâu.
×— QUẢNG CÁO —
Hiện tại… giải tán, ai về nhà nấy, bận gì làm nấy, hạn chế tụ tập lại một chút tránh cho đi đêm lắm có ngày gặp ma.”
Dứt lời, Tiêu Thiên quay người chạy đi trước, để lại ba bạn trẻ liếc nhau chốc lát xong cũng đường ai nấy đi.
. . .
Tiêu Gia.
Vừa trở về tới phòng riêng, vẻ trầm ngâm và cau có trên mặt Tiêu Thiên đã ngay lập tức biến mất. Thay vào đó, là…
Bịch!
“Ứ… ứ… ứ… hự… Phù! Nhẹ cả người!”
...hành động nằm lăn ra giường vươn vai đầy thư thái, theo sau