Vượt qua được áp lực từ thất bại, cũng như giải tỏa được căng thẳng mà nó mang lại, Tiêu Thiên hít sâu thêm một hơi đem những mát lạnh của gió núi lấp đầy vào hai khoang phổi, sau đó… quay đầu đi về.
Thua keo này ta bày keo khác!
Muốn tiết kiệm thời gian thì phải tranh thủ thời gian trước khi nó trôi qua vô ích càng nhanh càng tốt, chứ đau buồn hoài cũng đâu có khiến mọi chuyện tốt lên chút nào được.
Lững thững bước trở về phòng, Tiêu Thiên cũng chẳng buồn gõ cửa mà cứ thế mở ra rồi bước vào. Chỉ là…
“Ủa! Không đúng!”
...hắn lập tức nhận ra có điểm bất thường.
Phòng riêng của hắn hiện tại… hoàn toàn không mùi!
Phải biết, mặc dù đã sớm lên kế hoạch, tiến hành các bước chuẩn bị cũng như thực hiện tốt việc thông hơi, thoáng khí cho căn phòng từ trước khi thí nghiệm thứ nhất bắt đầu, nhưng nói gì thì nói, cái mùi khét lẹt của vật liệu cháy cùng những lần thất bại liên tiếp trước đó chắc chắc sẽ chẳng thể nào biến mất nhanh và dễ dàng như vậy đâu.
Ngoài ra, Mộc Ánh Tuyết cũng sẽ không tự ý, hay tùy ý dọn dẹp phòng nếu chưa có lệnh của hắn, nên khả năng nàng dùng sức người đi thông khí cũng không thể xảy ra được rồi.
Ầm!
Sự bất thường tất có yêu, Tiêu Thiên vội vàng đóng sập cửa lại rồi chạy nhanh vào bên trong phòng để xem thử có vấn đề gì xảy ra hay không. Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn ngay sau khi tấm mành ngăn phòng khách và phòng ngủ bị vạch ra, là…
“Chủ nhân.”
...Mộc Ánh Tuyết với gương mặt lấm lem những nhọ nồi và tro bụi cùng chai chai lọ lọ, hoa hoa cỏ cỏ nằm la liệt xung quanh nàng.
Tình cảnh bừa bộn không khác gì lúc hắn đi ra ngoài, hay nói cách khác, là không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với cả người, lẫn vật trong phòng khi hắn vắng mặt cả.
“Ừm, ta về rồi đây.” - Thở phào một hơi, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười vào cái sự “thần hồn át thần tính” của chính mình: “Dọn dẹp một chút rồi tắm rửa đi Tuyết nhi, nhìn ngươi lem luốc như con mèo lười ấy.”
“Vâng, chủ nhân.”
…
Hầu hết đồ đạc trên mặt đất đều vô dụng và dễ chùi rửa nên việc dọn dẹp cũng chẳng tốn nhiều thời gian và công sức lắm. Chỉ mười lăm phút sau khi mệnh lệnh của Tiêu Thiên được đưa ra, cả căn phòng, lẫn Mộc Ánh Tuyết đều đã sạch bong, sáng bóng trở lại như chưa hề bị vấy bẩn qua.
Bật dậy từ trên giường rồi nhìn quanh một vòng, Tiêu Thiên khẽ gật đầu hài lòng. Chỉ có điều…
“Mà Tuyết nhi này, lúc nãy ngươi làm gì để khử mùi phòng mình thế?”
...thị giác ổn rồi, nhưng vấn đề về khứu giác ban đầu hắn vẫn muốn biết đáp án đây.
×— QUẢNG CÁO —
“Thuộc hạ không làm…” - Vừa nói, ngón tay Mộc Ánh Tuyết vừa chỉ về một phía: “...là nó làm đấy, chủ nhân.”
Cau mày nhìn theo hướng ngón tay nàng, Tiêu Thiên nhanh chóng phát hiện trên chiếc bàn nhỏ nơi góc phòng đứng thẳng một chiếc bình ngọc nhỏ được đặt ở đó từ lúc nào.
“Đó là cái gì?”
“Thái Hư Tán, chủ nhân.”
“À, ra là Thái Hư Tán…”
Đang nói, Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng lại như thể não của hắn bị... lag trong việc tải dữ liệu xuống vậy, cả người cứ thế “bấm nút tạm dừng” giữa không trung. Nếu không phải hai con mắt và miệng cứ từng chút, từng chút giãn nở rộng ra đều đặn, có khi Mộc Ánh Tuyết lại hiểu lầm là chủ nhân nàng trúng Định Thân Thuật của ai đó rồi cũng nên ấy.
Thời gian trôi qua, Tiêu Thiên cứ thế “cứng ngắc” tại chỗ, mãi cho đến khi mắt không thể trợn lớn hơn, miệng cũng chẳng thể há rộng hơn được nữa, hắn mới…
“Ngươi nói… đó là… đó là... Thái Hư Tán à, Tuyết nhi!?”
...lắp bắp hỏi được một câu như vậy.
“Vâng! Chính là Thái Hư Tán, chủ nhân.” - Mộc Ánh Tuyết bình tĩnh, lạnh lùng, không cảm xúc như trước giờ vẫn thế xác nhận lại đáp án của mình một lần nữa.
Lập tức…
Vụt!
Pặp!
...Tiêu Thiên như một làn gió lao nhanh ngang qua căn phòng, lướt qua trước mặt Mộc Ánh Tuyết để tới bên cạnh chiếc bình kia rồi bắt nó vào tay, đồng thời…
“Thái Hư Tán… Thái Hư Tán a… hahaha! Thành công rồi, thành công rồi, hahaha!!!”
...vừa nhảy nhót, vừa cười nắc nẻ như bố đẻ em bé.
Trước là một bộ con bạc tất tay, sau đó chuyển sang “trải để trưởng thành” trên đỉnh núi, hiện tại lại biến thành nông dân trúng mùa. Có thể nói, mặc dù ngày hôm nay chỉ mới trôi qua được một nửa thôi nhưng Tiêu Thiên đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc hơn hai đời của hắn cộng lại rồi.
Mà, cũng khó trách “ông chú” tổng số tuổi sắp năm mươi này phản ứng quá đà lắm, bởi vì Thái Hư Tán thế nhưng mà chính là... hạng mục thí nghiệm số mười hai đấy!
Ai từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực như người thân mắc bệnh nan y giai đoạn cuối hay một mối quan hệ đã tiến sát bên lề