“Có lẽ… trên đời này chỉ có duy nhất một người thích hợp để thử nghiệm nó thôi.”
Ánh mắt chăm chú, vẻ mặt kiên định, Tiêu Thiên…
Ực!
...đem viên Thái Hư Tán trong lòng bàn tay dốc thẳng vào miệng và nuốt xuống.
Và kết quả của việc uống thuốc không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, không theo chỉ định của y, bác sĩ có chuyên môn và kinh nghiệm chỉ có thể là…
"Mùi vị không tệ..."
Bịch!
...trúng độc ngã lăn ra đất mà thôi.
Đáng nói là, không rõ do EQ tiệm cận âm vô cực, hay có lòng tin tuyệt đối vào đan dược được bản thân luyện ra, mà Mộc Ánh Tuyết trước sau vẫn mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở không loạn, cứ thế chậm rãi cúi người bế Tiêu Thiên đang trong trạng thái “ngất ngây con gà tây” lên giường rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó… cởi quần áo hắn ra!
Phải! Là không cần mệnh lệnh vẫn tự ý chủ động cởi quần áo Tiêu Thiên đấy.
Lẽ nào hôm nay “tiểu Tiêu Thiên” vận may đại bạo phát, có cám chim dâng đến tận cửa sao? - Đáp án đương nhiên là… không!
Cởi quần áo chỉ đơn giản là bởi vì Mộc Ánh Tuyết không muốn chúng bị bẩn do đan dược sẽ sớm tiến hành tẩy cân, phạt tủy Tiêu Thiên, đồng nghĩa với tạp chất sẽ được đẩy ra ngoài theo lỗ chân lông ấy.
Sợ bẩn quần áo lại bế hắn lên giường cho bẩn giường à?
Đặt tạm rồi đi chuẩn bị nước tắm, sau đó chuyển qua thôi chứ sao. Thân làm thuộc hạ, kiêm luôn nha hoàn, chẳng lẽ lại để chủ nhân mình nằm trên mặt đất lạnh ngắt coi sao được.
Mà, để cho rõ ràng thì mỗi lần Hệ Thống tẩy cân phạt tủy cho Tiêu Thiên, nó sẽ dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa làm vệ sinh luôn, xem như tròn trách nhiệm. Còn lần này hắn sử dụng đan dược không thuộc quyền quản lý của Hệ Thống, nó sẽ không lo chuyện bao đồng đâu.
Tuy nhiên, nói gì thì nói, “bé gái tuổi teen” này vẫn là bạn tri kỷ hai mươi năm của Tiêu Thiên, nên là hành động của Mộc Ánh Tuyết không phải tự phát đâu, nàng được Hệ Thống ra lệnh đấy.
Ào! Ào! Ào!
Toàn thân ngập trong nước tắm, chỉ có phần đầu là lộ ra bên ngoài, Tiêu Thiên bắt đầu hành trình “lấy thân thử thuốc” kéo dài... trọn vẹn một ngày đêm của mình dưới hình thức ngủ đông trong bồn tắm.
Khoan hãy nói tới kết quả, câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao Tiêu Thiên lại nói rằng bản thân là “người thích hợp duy nhất” để thử thuốc chứ? Ra ngoài tìm đại một người bất kỳ không được sao? Cái gì khó kiếm chứ đệ tử Cái Bang nhiều a. Nếu không được nữa thì cứ đem Tiêu Viêm biểu đệ/đệ tử hắn cống hiến cho y học nói riêng, và khoa học nói chung như một nghĩa cử đầy cao cả cũng được mà, việc gì cứ phải tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy đâu?
Thì câu trả lời chính là nằm gọn trong hai chữ… thử thuốc đấy!
Tác dụng chưa rõ, nguy hiểm không biết, cả kết quả lẫn hậu quả đều vẫn còn là dấu chấm hỏi, hắn không muốn người ngoài bị cuốn vào chuyện này. Tiêu Thiên chưa từng nhận mình là người tốt, cũng chẳng cố ép buộc bản thân trở thành chính nhân quân tử làm gì cả, bởi vì hắn sẽ không ngần ngại giết người, cũng như là hại người nếu cảm thấy điều đó thực sự cần thiết cho lợi ích của bản thân.
Tuy nhiên, tất cả đều phải nằm trong khuôn khổ mà hắn tự đặt ra cho chính mình. ×— QUẢNG CÁO —
Thí nghiệm thuốc lâm sàng trên người vô tội là hành vi vô cùng phi nhân tính, Tiêu Thiên không làm được. Nhà khoa học điên gì đó vẫn là để cho Hollywood làm đi.
Hại Tiêu Viêm ngược lại là có thể, nhưng nếu không may thí nghiệm thất bại và hắn chết lăn quay ra đấy thì sao? - Cốt truyện đảo lộn, Hiệu Ứng Cánh Bướm trùng điệp lên nhau, đại lượng Nhân - Quả xuất hiện ngoài tầm kiểm soát v.v. không ai hi vọng chuyện này sẽ xảy ra cả. Lại nói, thất bại sẽ ra vấn đề lớn, nhưng nếu thí nghiệm thành công, chưa nói tới chuyện phí mất một viên Thái Hư Tán quý báu lên kẻ mà Tiêu Thiên không ưa, thì chỉ riêng việc tác dụng của nó bị người ta biết được thôi cũng đã là trở ngại rất lớn cho kế hoạch “bán hàng” sau này rồi.
Người ngoài không được, chỉ có thể thử lên người nhà.
Hoàng Dung!? - Không được! Cô nàng Bang chủ Cái Bang này thế nhưng mà hiện đang làm kế toán trưởng kiêm thủ quỹ của Tiêu Thiên, ra vấn đề một cái là cám cũng không có mà ăn đâu.
Mộc Ánh Tuyết!? - Càng không được! Ai chứ vị thư ký, trợ lý, kiêm luôn bác sĩ riêng này nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Cho nên, tính đi tính lại cũng chỉ còn bản thân Tiêu Thiên là “người thích hợp duy nhất” cho cái sự nghiệp cao cả này mà thôi, không tồn tại bất kỳ một trong nào khác!
Nghĩ xem, dưới có Mộc Ánh Tuyết nhìn chằm chằm, trên vẫn còn Hệ Thống chiếu cố, Tiêu Thiên muốn bị độc chết cũng khó chứ chẳng phải cứ thích là được đâu. Vả lại, nếu may mắn thí nghiệm thành công thì xem như Thái Hư Tán vật quy nguyên chủ rồi, không mất đi đâu cả.
Về phần trường hợp xui xẻo nhất có thể xảy