Thời gian lặng lẽ trôi như nước chảy qua khe nhỏ.
Ô Thản Thành, Tiêu Gia, trong phòng riêng của Tiêu Thiên.
“Thế nào, Hệ Thống? Không có vấn đề gì chứ?”
Không khó để nghe ra sự thấp thỏm trong giọng nói và cả tâm tình Tiêu Thiên, bởi vì ngày hôm nay thế nhưng mà là lần tái khám thứ mười, cũng là lần cuối cùng theo liệu trình ba ngày một lần mà Hệ Thống đưa ra sau khi hắn sử dụng Thái Hư Tán một tháng trước.
Tuy rằng bản thân Tiêu Thiên vẫn thường xuyên tự kiểm tra xem chính mình có vấn đề gì hay không, thậm chí nhờ cả Mộc Ánh Tuyết kiểm tra dùm nữa, chỉ là nói gì thì nói, suy cho cùng thì Hệ Thống vẫn là một tồn tại ở đẳng cấp khác hoàn toàn so với phần còn lại a.
Cho nên, phán quyết của lão bằng hữu này mới đủ sức để được tính là kết quả cuối cùng!
Và không để Tiêu Thiên phải đợi lâu, “bác sĩ” Hệ Thống nhanh chóng đưa ra chẩn đoán của mình, rằng…
“Tích… chưa phát hiện dấu vết bất thường. Gần như đã có thể khẳng định đan dược lần trước ký chủ sử dụng sẽ không để lại bất kỳ tác dụng phụ đáng kể nào cả.”
“À! Phùùù…”
Nghe được câu trả lời từ Hệ Thống, tâm tình luôn treo ngang họng Tiêu Thiên cả tháng nay cuối cùng cũng được thả xuống sau một tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm. Mặc dù rất có lòng tin vào cả Hệ Thống, lẫn Mộc Ánh Tuyết, nhưng nói thế nào thì chuyện này vẫn ảnh hưởng tới thân thể, thậm chí là cả tương lai của chính mình, làm sao Tiêu Thiên có thể không lo lắng được chứ.
Hiện tại đã một tháng trôi qua, bản thân hắn không cảm thấy có gì bất thường đã tốt, được Hệ Thống xác nhận không có vấn đề đương nhiên là càng tốt hơn.
“Xem ra…” - Cúi đầu nhìn chiếc bình nhỏ chứa chín viên Thái Hư Tán còn lại, khóe miệng Tiêu Thiên cong lên nụ cười vui vẻ: “...cuối cùng cũng đã có thể chính thức tuyên bố thành công được rồi a."
Dám nghĩ ra lý thuyết là một loại thành công, dám hiện thực hóa nó thành sản phẩm lại là một loại thành công khác nữa, cho đến hiện tại khi mà sản phẩm kia được chứng minh là hữu dụng và không có tác dụng phụ, vậy đơn giản chính là thành công trong thành công rồi. Có thể khẳng định chắc chắn rằng, nếu Đấu Khí đại lục có Cục Sở Hữu Trí Tuệ như Trái Đất, thì hôm nay chính là ngày Tiêu Thiên ghi tên mình vào sử sách đấy.
Đáng tiếc, nơi dị giới này không tồn tại cơ quan nào như thế, cho nên, hắn phải tìm cách khác để đem sản phẩm của mình quảng bá ra cho thế giới được biết. Và cách đó là...
“Tiếp theo có lẽ là phải làm phiền Dung nhi lộ diện một chuyến rồi.”
...nhờ người khác làm dùm!
. . .
Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành, giám bảo thất.
×— QUẢNG CÁO —
Bình thường nơi này sẽ có một vị Giám Bảo Sư có nhiệm vụ giám định vật phẩm người khác đưa đến ủy thác cho phòng đấu giá, thế nhưng ngày hôm nay định trước là không bình thường, bởi vì ngoài một người trùm kín trong bộ đồ đen rộng thùng thình có vẻ như là khách hàng ra, còn có sự xuất hiện của không chỉ một, mà là tận hai vị “Giám Bảo Sư”.
Càng không bình thường hơn khi một trong hai “Giám Bảo Sư” kia thế nhưng mà chính là Cốc Ni, một vị Nhị phẩm Luyện Dược Sư, địa vị tại Ô Thản Thành chỉ có trên chứ không thể nào dưới gia chủ của tam đại gia tộc.
Về phần người còn lại… dung nhan mỹ miều, da thịt nõn nà, ba vòng đầy đặn, nếu không phải Nhã Phi - thủ tịch phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành, thì còn ai trồng được cây củ cải trắng tốt đến thế tại cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa chứ.
Mà, đã nhắc đến phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ liền không thể không nói tới thế lực phía sau chống lưng cho nó, chính là Gia Mã đệ nhất phú thương, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.
Theo một số đồn đại không cách nào kiểm tra độ xác thực, thì bởi vì có quan hệ cực kỳ rộng rãi và bền vững, thậm chí liên quan tới tận Hoàng Tộc, nên suốt mấy trăm năm qua, dù mang tiếng là gia tộc giàu có nhất Gia Mã Đế Quốc, nhưng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chưa từng bị Đế Quốc chèn ép, cũng chẳng hề bị bất cứ ai, hay thế lực nào nhằm vào.
Cũng nhờ những quan hệ dây mơ rễ má trong tối ngoài sáng với nhau này, mà Nạp Lan gia tộc, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc và Nhân Đặc Nhĩ gia tộc mới có thể dễ dàng hợp thành bộ ba nguyên tử thao túng toàn bộ kinh tế, quân sự, cũng như quyền lực của Gia Mã Đế Quốc, cùng nhau hình thành thế thống trị gần như không thể bị lay động suốt hàng trăm năm qua.
Đây cũng là lý do vì sao dù chẳng hề có cao thủ
tọa trấn nhưng phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ vẫn sừng sững tại Ô Thản Thành mà chẳng có vấn đề gì xảy ra.
Mà thôi, trở lại với giám bảo thất.
Thì thân làm thủ tịch đấu giá sư của phòng đấu giá, đương nhiên khi hay tin có đại sinh ý, Nhã Phi nhất định phải tự mình xuất thủ kiểm tra mới được. Chỉ có điều...
“Đan dược này… thật sự thần kỳ như vậy sao, Hoàng bang chủ?”
...thứ mà khách hàng của nàng mang đến hôm nay thật sự là quá khó tin rồi.
Khoan hãy nói, họ Hoàng, vẫn là Bang Chủ, lại đến phòng đấu giá để bán đan dược. Không khó để nhận ra người đến tìm Nhã Phi chính là “Nữ Thần” Hoàng Dung, người đang là Bang Chủ của Cái Bang dưới trướng Tiêu Thiên a.
“Chủ nhân nhà ta nói nó như vậy thì nó chính là như vậy.” - Lạnh lùng, không cảm xúc, Hoàng Dung một lần nữa khẳng định lại lập trường của mình.
Vấn đề là nàng càng như vậy, thì…
“Chủ nhân!?”
...Nhã Phi, và cả Cốc Ni đại sư, càng cảm thấy khó hiểu.
Việc Hoàng Dung thành lập Cái Bang, sau đó thống lĩnh đám ăn mày vùng lên từ đống bùn lầy tại Khu Ổ Chuột của Ô Thản Thành vốn không phải là chuyện mà một người xinh đẹp, cao quý và có nhiều vấn đề lớn hơn cần phải lo như Nhã Phi nên, cần, thậm chí là muốn quan tâm đến.
×— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng từ sau biểu hiện chói sáng của Tiêu Viêm trên Lễ Thành Nhân, điều tra ngược về buổi lễ kiểm tra trước đó, thì đấu kỹ thần bí “chắc chắn không thuộc Tiêu Gia” mà hắn sử dụng, vốn chính là Đả Cẩu Bổng Pháp, lại nghiễm nhiên trở thành một trong những “chú ý” có độ ưu tiên khá cao trên bàn làm việc của Nhã Phi, kéo theo đó là thân thế của Hoàng Dung cũng nhận được sự quan tâm không nhỏ.
Ai bảo hai người có đấu kỹ trông giống nhau đến thế làm gì chứ!
Chỉ là… ngoại trừ cái tên Hoàng Dung và “đấu kỹ trông có vẻ giống nhau” ra, cái gì cũng tra không được. Kết quả này rõ ràng không thể làm Nhã Phi hài lòng, ngược lại là càng khiến nàng khó chịu ấy. Khó chịu là bởi vì hơn ai hết, một người xuất thân thương trường như nàng hiểu rõ giá trị của những thứ “mình có người khác không có” nó cao tới như thế nào.
Nội tình Tiêu Gia ra sao, Nhã Phi không nắm được mười cũng có bảy tám. Nói một câu hơi mất lòng, nhưng bọn họ “không có khả năng” tự mình bồi dưỡng Tiêu Viêm trưởng thành với tốc độ không tưởng như vậy được, cho nên… phía sau Tiêu đại thiên tài có người!
Và bởi vì sự giống nhau “rất không trùng hợp” của đấu kỹ kỳ lạ kia, cùng với thời điểm Cái Bang xuất hiện và thời gian Tiêu Viêm tái xuất có tính tương đồng khá cao, nên Nhã Phi luôn có linh cảm rằng người đằng sau Tiêu đại thiên tài, nếu không phải là bản thân Hoàng Dung, thì cũng là quen biết, thậm chí liên quan tới nàng.
Linh cảm của nữ nhân nha, vẫn là một nữ thương gia có tài, có tiếng, có bản lĩnh… tỉ lệ chính xác không thể xem thường được đâu.
Nhã Phi tin rằng chỉ cần chứng minh được mối liên hệ giữa Hoàng Dung và Tiêu Viêm, thì chuyện này chắc chắn sẽ trở thành vũ khí chiến lược giúp bản thân nàng nói riêng, cũng như gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung, giành được ưu tiên quan tâm từ vị “Đấu Hoàng tương lai” kia đấy.
Đáng tiếc, tra không ra chính là tra không ra. Khó chịu thế chứ khó chịu nữa thì kết quả cũng đâu có tự nó đổi được, nên Nhã Phi đành phải tạm thời quên chuyện này đi.
Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng!
Ngày hôm nay, ngay tại phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ địa bàn của nàng, vị Bang Chủ “ngang trời xuất thế” này vậy mà tự mình tìm tới cửa, thậm chí còn đem theo một bình đan dược với tên gọi Thái Hư Tán lạ lẫm được giới thiệu là mang tác dụng không tưởng, đến mức một Nhị phẩm Luyện Dược Sư như Cốc Ni cũng giám định không ra thực hư. Quan trọng hơn, Hoàng bang chủ vậy mà còn chính miệng hé lộ thêm về một vị chủ nhân thần bí sau lưng nàng khiến hy vọng đã tắt của Nhã Phi lần nữa được nhen nhóm lên.
Phải chăng “chủ nhân” của Hoàng Dung và người bí mật bồi dưỡng Tiêu Viêm là một? Liệu rằng Thái Hư Tán này có phải là thủ đoạn của người kia? Nếu nó thực sự phi thường như vị Hoàng bang chủ này giới thiệu, vậy thì việc Tiêu Viêm tu luyện như ngồi tên lửa hoàn toàn có thể nói thông rồi. Hay nói cách khác, linh cảm của nàng… hiển linh rồi sao?
“Cái kia… Hoàng bang chủ, không biết ngài có thể…”
“Nhã Phi tiểu thư, đơn hàng này ngươi nhận, hay không nhận?” - Chưa chờ Nhã Phi nói hết câu, Hoàng Dung đã lên tiếng ngắt lời: “Trả lời ngắn gọn.”
Chỉ số EQ Hoàng Dung không có, nhưng IQ lại là một câu chuyện khác. Muốn từ miệng nàng moi ra thông tin về Tiêu Thiên, không có cửa đâu. Cửa sổ cũng không có!
“Ta…”