“Nhã Phi tiểu thư, đơn hàng này ngươi nhận, hay không nhận? Trả lời ngắn gọn.”
“Ta…”
Thái độ “vô cùng lạnh lùng”, chủ yếu là do EQ không tồn tại của Hoàng Dung vô tình khiến Nhã Phi cho rằng mình đã gặp đối thủ, rằng nữ nhân trước mặt này không phải loại tóc dài não ngắn, dinh dưỡng chủ yếu dồn vào ngực có thể dễ dàng bị thao túng hay lừa dối xoay quanh. Vì thế…
“Hoàng bang chủ, ngươi… không có thổi phồng tác dụng của Thái Hư Tán này chứ?”
...chuyển sang bàn chuyện làm ăn trước, chờ có quan hệ ổn định và uy tín với nhau rồi những chuyện khác từ từ mưu đồ sau.
“Một lần nữa khẳng định lại với ngươi rằng, chủ nhân nhà ta nói nó như vậy thì nó chính là như vậy.” - Vẫn một ngữ điệu bình thản và lạnh lùng, Hoàng Dung nhắc lại lời cũ trước, rồi mới “thân thiện” đáp lời sau: “Các người thích có thể kiểm tra, nhưng ta nói trước, cả Đấu Khí đại lục chỉ có năm viên này mà thôi, dùng một viên là mất một viên đấy.”
Lời này thoạt nghe giống như một sự đe dọa rất thiếu thiện chí, đặc biệt là khi Hoàng Dung cố ý nhắc đi nhắc lại hai chữ “chủ nhân”, đồng thời còn nhấn mạnh vào bốn chữ “số lượng có hạn” của Thái Hư Tán. Nhưng vào tai Nhã Phi, những lời “đe dọa” này lại trở thành một câu chuyện khác. Cũng là người trên người, lại là một thương nhân, Nhã Phi cực kỳ yêu thích kiểu thuộc hạ giỏi trong việc giữ vững lập trường bản thân, đồng thời biết tranh thủ mọi cơ hội để kiếm lợi về cho chủ nhân mình.
Ngoài ra, đạo lý “của hiếm thì quý, của quý vì hiếm” ai cũng biết. Mang sản phẩm được giới thiệu là sở hữu tác dụng vô cùng kình bạo, vẫn là loại số lượng có hạn đi thử nghiệm, đến khi thẩm định được hiệu quả và giá trị thì… mất oan 20% tổng giá trị đơn hàng rồi.
Dù sao cả đại lục cũng chỉ có năm viên a!
Cho nên mới nói, Hoàng Dung vốn không hề đe dọa, mà chỉ đang thiện chí nhắc nhở rằng “các người có thể sẽ phải trải nghiệm cảm giác ném tiền qua cửa sổ nếu mang Thái Hư Tán đi giám định đấy.”
“Cốc Ni thúc thúc...” - Nhã Phi cau mày nhìn sang Cốc Ni bên cạnh, người nãy giờ vẫn dán chặt mắt vào Thái Hư Tán không rời, như thể đó là thứ đẹp đẽ, mỹ miều hơn cả hai mỹ nhân trong phòng vậy: "...ngươi thấy thế nào?
“Khụ!” - Nghe được Nhã Phi gọi mình, lúc này Cốc Ni mới hoàn hồn: “Tiểu thư, lão muốn tự mình thử nghiệm loại đan dược này.”
“Cốc Ni thúc thúc…”
Nhã Phi cao giọng thốt lên, rõ ràng là muốn ngăn cản ý định điên rồ từ Cốc Ni, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị người sau giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Tiểu thư, lão sống đến từng này tuổi rồi vẫn chỉ là Nhị phẩm Luyện Dược Sư, ở nơi khỉ ho cò gáy như Ô Thản Thành còn có thể đi ngang, chứ ra khỏi đây… thật sự là cái gì đều không phải. Mặc dù rất không cam lòng, nhưng tiến lên thì thiên phú không cho phép, mà tiếp tục lay lắt xuống tối đa cũng chỉ có thể tầm thường thêm vài năm chờ thọ nguyên cạn hết là cùng.
Lần này Hoàng bang chủ cho một cơ hội lấy thân thử dược, bại thì xem như phúc phận không tốt, chết sớm vài năm âu cũng là một loại giải thoát. Còn như mà thành, lập công không dám nhận, nhưng ít nhất gia sản và tiền lương mấy năm về sau của lão toàn bộ không cần vẫn tính là trả được cả tiền, lẫn tình cho Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, cũng như tiểu thư đã dành cho lão mấy chục năm qua rồi.”
Không uổng công sống mấy chục năm, muốn chết cũng có thể nói tới... cực kỳ thuyết phục như vậy!
“Cốc Ni thúc thúc…”
Không thể phủ nhận quyết định lấy thân thử dược và lời giải thích của Cốc Ni có độ hợp lý rất cao, đến mức dù trong lòng thực sự không nỡ, nhưng lý trí Nhã Phi lại vô thức đồng ý với lời giải thích này.
Chỉ có điều…
“Ta nghĩ hai người đang có hiểu lầm ở đây! Đừng quên, dù công hiệu vô cùng kình bạo, nhưng suy cho cùng Thái Hư Tán vẫn chỉ là tân Dược cấp một mà thôi. Đấu Giả trung kỳ trở xuống dùng mới có tác dụng tối đa, còn cao hơn… quá miễn cưỡng.”
...Hoàng Dung lại không nghĩ như vậy.
×— QUẢNG CÁO —
Lời này của nàng ngược lại là thật lòng.
Độc Lực trong Thái Hư Tán có thể đánh suy nhược cơ thể người dùng không sai, tuy nhiên, cái gì cũng có mức độ của nó thôi. Kể cả có là Dược - Độc song hành, thì một viên tân Dược cấp một cũng không có cách nào ảnh hưởng đáng kể lên Đấu Giả hậu kỳ nổi, chứ đừng nói tới Đấu Sư như Cốc Ni.
Mà, để cho rõ ràng thì không phải Hoàng Dung để ý tính mạng đối phương đâu, mà là nàng quan tâm đan dược của Tiêu Thiên ấy. Làm sai hướng dẫn sử dụng, đến khi hiệu quả không như ý lại quay sang đổ tại thuốc thì quỳ!
Đáng nói là, bất kể xuất phát từ lý do gì, thì cảnh báo của Hoàng Dung cũng khiến Nhã Phi và Cốc Ni chỉ biết liếc nhau đầy bất đắc dĩ.
Nhắm mắt bán đại thì không được. Uy tín của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói riêng và chữ tín của thương nhân nói chung không cho phép họ bán hàng chưa rõ nguồn gốc xuất xứ, cũng chẳng có gì đảm bảo chất lượng như thế này cả. Lỡ không may khách hàng uống thuốc xảy ra vấn đề, đến lúc đó có diệt Cái Bang đi thì uy tín