Chiều cùng ngày.
“Khốn kiếp!”
Theo sau một tiếng gầm rung chuyển cả nửa cái Gia Liệt Gia, là liên tiếp những âm thanh của…
Rắc! - Bàn đổ..
Ầm! - Ghế gãy...
Choang! - Ly chén vỡ tan…
“Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đáng chết, dám chơi ta!”
...cùng tiếng nghiến răng, nghiến lợi và gào thét đầy tức giận.
Từ một loạt những biểu hiện tâm sinh lý vô cùng bất ổn đang xuất hiện trên người Gia Liệt Tất, không khó để mọi người nhận ra rằng hắn đang hết sức phẫn nộ.
Vấn đề là có thể không phẫn nộ sao, khi mà…
“Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đã từ chối tất cả đơn hàng mua sắm dược liệu của chúng ta rồi!”
...toàn bộ đơn hàng dược liệu của Gia Liệt Gia với phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, bất kể giao dịch trực tiếp hay mua qua trung gian, đều đã bị trả trở về.
Đúng vậy! Chỉ mới nửa ngày trôi qua kể từ sau thời điểm nhận được lời nhắn ngắn gọn từ Hoàng Dung, Nhã Phi đã có quyết định của mình, đó là… phong sát Gia Liệt Gia.
Để cho rõ ràng thì bởi vì bản thân Tiêu Gia đã lũng đoạn tới 40% thị trường dược liệu tại Ô Thản Thành, 40% khác là phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ giữ, còn Gia Liệt Gia, Áo Gia và các gia tộc nhỏ lẻ, phụ thuộc khác chỉ biết ngậm ngùi chia nhau 20% ít ỏi còn lại mà thôi. Cho nên, sự việc phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ quay lưng với Gia Liệt Gia đồng nghĩa với khả năng duy trì đầy đủ nguồn nguyên liệu cho việc sản xuất Hồi Xuân Tán, có doanh số bán ra tính bằng hàng trăm mỗi ngày, đã là hoàn toàn bất khả thi.
Trong bối cảnh trữ hàng Hồi Xuân Tán trong kho Gia Liệt Gia không còn nhiều, trữ hàng dược liệu cũng chẳng khả quan, thì viễn cảnh “bố ơi đừng bán nữa, nhà mình còn gì đâu” đã bắt đầu ám ảnh bản thân Gia Liệt Tất nói riêng, và Gia Liệt Gia nói chung rồi đấy. Quan trọng hơn nữa là nếu không có việc cho Liễu Tịch làm, và trên hết là tiền lời cho hắn tiêu xài, sợ rằng chẳng mấy chốc mà tên ham tài, hám lợi, đam mê tửu sắc kia sẽ bỏ đi mất thôi.
Mất đi sự hậu thuẫn từ Liễu Tịch, đồng nghĩa với Hồi Xuân Tán cũng sẽ không còn nữa, đến lúc đó chẳng phải là Gia Liệt Gia sẽ tự mình sẽ hiện nguyên hình mà không cần ai đánh sao?
Thường nói “chiến tranh quan trọng nhất ở quân lương”, không thể phủ nhận một chiêu rút củi dưới đáy nồi đánh thẳng vào mảng hậu cần của Gia Liệt Gia này thực sự là chí mạng a. Và rất rõ ràng rằng thủ phạm của loại mưu hèn kế bẩn âm hiểm đến cực điểm như thế này, ngoài Tiêu Thiên ra thì còn có thể là ai trồng khoai đất này nữa chứ. × — QUẢNG CÁO —
“Tại sao lại như vậy?” - Gia Liệt Khố, tổng quản của Gia Liệt Gia, run rẩy nói: “Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ không phải vẫn luôn duy trì trung lập sao? Tại sao bây giờ lại quay đầu nhằm vào chúng ta?”
“Thấy lợi trước mặt, mấy ai có thể một mực duy trì trung lập đâu?” - Hừ lạnh một tiếng, Gia Liệt Tất ngồi phịch xuống ghế: “Ta nghĩ việc này sợ rằng có liên quan đến Tiêu gia.”
“Tiêu Gia!?”- Gia Liệt Khố khẽ lắc đầu: “Bọn họ không thể đủ lớn để làm cho phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ cự tuyệt bán tài dược cho chúng ta được.”
“Ai biết được chúng dùng điều kiện gì đả động phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chứ.” - Gia Liệt Tất vuốt vuốt cái trán đã không ít nếp nhăn vì tuổi tác, trong lòng chẳng hiểu vì sao nổi lên một sự bất an: “Lại nói, ngoại trừ bọn chúng ra, Ô Thản Thành làm gì còn ai, hay tổ chức nào đủ sức làm chuyện này nữa.”
“Vấn đề quan trọng bây giờ là chúng ta phải làm gì đây này, phụ thân?” - Gia Liệt Áo, thiếu gia chủ của Gia Liệt Gia, nói bằng giọng đầy lo lắng: “Không có dược tài, rất nhanh thôi Hồi Xuân Tán của chúng ta sẽ không còn để tiêu thụ nữa. Đến lúc đó khỏi cần Tiêu Gia cạnh tranh cửa hàng của chúng ta cũng sẽ không còn ai ghé qua a!”
Lời này cũng không phải là không có lý. Thay vì ở đây tranh cãi thủ phạm là ai, dùng thủ đoạn gì mua được phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, thì nên tập trung vào giải quyết hậu quả trước đi còn tốt hơn ấy.
“Trước hết chuyển sang sản xuất và tiêu thụ cầm chừng, đồng thời cho người đi thu gom từ tất cả các nguồn có thể trong thành, cố gắng chống đỡ qua khoảng thời gian này xem sao. Nếu không được nữa thì chỉ có thể mua dược tài giá cao từ thành thị khác mà thôi.” - Trầm ngâm chốc lát, Gia Liệt Tất trầm mặt, cắn răng hạ lệnh: “Ta mới không tin Tiêu Gia có thể vươn tay ra khỏi Ô Thản Thành được!”
Những người khác có mặt trong phòng nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ. Đi thành thị khác mua dược tài, chưa nói tới chuyện vận chuyển từ xa về sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề từ chi phí, tới thời gian, rồi thì sức người, sức của, mà chỉ riêng việc mua rồi có về được tới nơi hay không thôi cũng đã đủ khiến họ đau đầu rồi.
Nhưng vấn đề là không dùng