“Ừm, cũng không ngoài dự đoán nhiều lắm.” - Xem xong mảnh giấy chứa tình báo từ tay Mộc Ánh Tuyết, Tiêu Thiên vừa đốt nó đi vừa lẩm bẩm: “Gia Liệt Gia bị ép vào thế buộc phải thu hẹp bản thân từ sản xuất cho tới tiêu thụ do nguồn cung nguyên vật liệu không ổn định, trong khi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán gặp tình trạng “cầu” vượt quá “cung” vì cả Tiêu Gia lẫn đám dong binh đều khát hàng, còn phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ… không nghĩ ra là cô nàng kia lại quyết đoán như vậy a, trực tiếp trở mặt phong sát Gia Liệt Gia luôn mới ác chứ.”
So với phản ứng khá là “trong dự đoán” từ Tiêu Gia và Gia Liệt Gia, thì điều “ngoài dự đoán” Tiêu Thiên không chắc chắn nhất chính là quyết định cuối cùng, mà lại mang tính mấu chốt cực cao, từ phía phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ. Bởi vì nhìn thẳng vào sự thật, thì mặc dù Tiêu Thiên đã xây dựng hình tượng thần bí trong mắt Nhã Phi thật đấy, nhưng trên thực tế những việc hắn đã, cũng như đang làm chưa có đủ “lớn và chí mạng” để cô nàng kia đồng ý nhanh và dứt khoát đến vậy đâu.
Cho nên mới nói, cái sự “ngoài dự đoán” này của Nhã Phi là vô cùng táo bạo, tuy nhiên cũng đi kèm với rủi ro rất cao nha.
Ừ thì phải thừa nhận là kể cả khi Nhã Phi không đồng ý với đề nghị phong sát Gia Liệt Gia của Tiêu Thiên ngay lập tức, thì kiểu gì một tuần nữa khi kết quả giám định Thái Hư Tán đến tay, nàng cũng sẽ vội vàng đồng ý thôi.
Thế nhưng vấn đề ở đây là…
“Tuyết nhi, mấy thứ lần trước ta dặn người chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đều đã hoàn tất cả rồi, chủ nhân.”
“Tốt, thế thì lập tức khởi động giai đoạn hai trước dự kiến đi! Đúng là “kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp diễn biến”, cổ nhân nói cấm có sai được.”
“Vâng, chủ nhân.”
...bị phong sát sớm một tuần, đồng nghĩa với Gia Liệt Gia sẽ lâm vào thế khó sớm một tuần, kéo theo đó là thời điểm Tiêu Thiên tung đòn chí mạng cũng sẽ phải đến sớm hơn một tuần, nhưng khá thú vị là tất cả không bàn mà lại trùng hợp với việc hắn đột phá sớm hơn dự kiến một tuần.
. . .
Tối hôm đó.
Vút! Phập!
Lại một lần nữa chiếc bàn lớn trong nghị sự điện của Tiêu Gia bị người ta bắn tên. Chỉ có điều, khác với lần trước cả đám lão già mang theo vẻ mặt âm trầm chạy loạn xà ngầu lên đi tìm thủ phạm, thì lần này…
“Bên trong viết gì thế gia chủ?”
“Vị đại nhân kia có nói khi nào Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán có hàng lại không?”
“Ba ngày rồi mới có tin tức, gấp chết ta rồi!”
...bọn họ lại ngồi chung với nhau trong phòng, ba khuôn mặt già nua nhìn về phía Tiêu Chiến đều gấp như lần đầu đi hỏi vợ.
“Có một tin vui và một tin buồn…” - Trầm ngâm chốc lát như muốn đọc thật kỹ lại nội dung của truyền thư, tới khi ba vị trưởng lão chuẩn bị nhịn không được lao lên đoạt đồ đạc tới nơi, Tiêu Chiến mới bày ra vẻ mặt vô cùng khó đoán lên tiếng: “...các ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Lời này vừa ra, ba vị trưởng lão Tiêu Gia chỉ biết sững sờ nhìn nhau, từng người đều thấy được trong mắt đối phương sự ngạc nhiên.
Lại còn tin vui với chẳng tin buồn? Đừng nói tin vui là không có tin buồn, còn tin buồn là không có tin vui nha?
×
— QUẢNG CÁO —
“Tin vui trước đi, gia chủ.” - Rốt cuộc vẫn là Đại trưởng lão lên tiếng: “Mất công nghe tin buồn trước lại làm tin vui mất vui.”
“Haiz!” - Thở dài một hơi, Tiêu Chiến liếc mắt qua nhị trưởng lão và tam trưởng lão, thấy hai người đều gật đầu lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Tin vui là… vị đại nhân kia nói tối nay chúng ta cứ vận chuyển chỗ dược liệu ngài ấy yêu cầu lần trước tới phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, khi nào có đan dược sẽ liên lạc lại với chúng ta sau.”
Một tin tức rất không tệ, nhưng nghĩ kỹ ra thì lại không quá ngoài dự đoán!
“Thế còn tin buồn?” - Biết chắc phía sau còn một tin buồn, ba vị trưởng lão cũng chẳng tỏ ra hào hứng lắm, lúc này nên giữ tinh thần tỉnh táo và bình tĩnh thì hơn.
Chỉ là…
“Tin buồn…”
...những tưởng tin vui kia sẽ làm tin buồn bớt buồn, nhưng nào ngờ…
“...đây sẽ là lần hợp tác cuối cùng hắn hợp tác với chúng ta.”
...chưa thấy tin vui kình bạo, đã thấy tin buồn đau tới nhói tim rồi.
“Hả!? Cuối cùng?”
“Không phải đâu!”
Một chút xíu tác dụng đỡ buồn đều không có ạ!
Mà, cũng khó trách Tiêu Chiến mặt mũi ủ rũ, trong khi ba người kia lại thốt lên đầy kinh ngạc như vậy sau khi nghe được “tin buồn” kia. Bởi vì về mặt tiêu thụ, Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán gây sốt thị trường cỡ nào, những cao tầng Tiêu Gia này là người hiểu rõ nhất.
Còn nói tới lời lãi, dù cho đã bị “hắc y nhân thần bí” thu tới chín thành lợi nhuận, nhưng sau khi trừ đi hết các loại chi phí mặt bằng, quảng cáo, bảo quản, bán hàng và cả chỗ dược liệu hắn yêu cầu xong, bọn họ vẫn giữ lại được một lượng tiền lời không hề nhỏ.
Hay nói cách khác, nếu có thể tiếp tục hợp tác lâu dài, thì Tiêu Gia chỉ lời chứ không bao giờ lỗ nổi. Được tiếng, được cả miếng a, sao có thể lỗ được chứ.
Đáng tiếc… mọi chuyện lại kết thúc cũng nhanh và bất ngờ y như cái cách nó bắt đầu vậy. Thật sự là có