“Đến rồi à, hơi muộn nhé!”
“Thuộc hạ đã đến từ sớm, chỉ là thấy chủ nhân và nam nhân này còn có việc bận với nhau nên mới không lộ diện thôi ạ.”
“Ừm, mặc dù có hơi dư thừa, nhưng thôi, cẩn thận không bao giờ là sai.” - Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Thiên hồi thần nói: “Việc kia thế nào rồi?”
“Đã theo lời chủ nhân dặn dò tiến hành tìm kiếm và thu gom, không lâu nữa sẽ chính thức thành lập.” - Hắc y nhân vẫn một giọng không cảm xúc, nhưng không kém phần cung kính đáp: “Không biết chủ nhân định đặt tên cho nó là gì ạ?”
“Tên à…” - Lại khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, chẳng biết nghĩ đến cái gì mà Tiêu Thiên nhịn không được khẽ bật cười: “Ta đã nghĩ tới một cái tên, tin chắc ngươi sẽ rất thích nó đấy.”
“Chỉ cần là tên chủ nhân đặt, thuộc hạ nhất định sẽ yêu thích ạ!”
Đối với sự “ngu trung” của Nữ Thần được triệu hoán bởi Hệ Thống, Tiêu Thiên thật sự là bất đắc dĩ. Hắn đã từng hỏi qua Hệ Thống rằng người trước mắt đây, và những người sẽ xuất hiện sau này nữa, bọn họ là người sống, hay là khôi lỗi, hay là cái gì, và “tích… quyền hạn chưa đủ để biết” là đáp án mà hắn nhận được cuối cùng.
Lại nói, tuy rằng nhìn qua rất chân thật, sờ qua cũng rất mịn màng, thậm chí thân thể vẫn có nhiệt độ như một người sống bình thường, thế nhưng ánh mắt, giọng nói và đặc biệt là chỉ số trung thành đều giống như cố định ở một mức độ không đổi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và hoàn cảnh chút nào, so ra chẳng khác khôi lỗi là mấy.
“Chờ tu luyện tinh thần lực tới Thiên Cảnh rồi quay lại xem thức hải của mấy người có cái gì sau vậy.” - Nghĩ như thế, Tiêu Thiên chép miệng nói ra cái tên mà hắn đang nghĩ tới trong đầu với hắc y nhân: “Dung nhi, về sau thế lực mới sẽ có tên là… Cái Bang, ngươi sẽ là Bang Chủ và có toàn quyền quyết định tất cả sự vụ, cần gì cứ nói với ta là được.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
“Ừ, hiện tại trở về gấp rút chuẩn bị đi.” - Tiêu Thiên khẽ phất tay: “Sau sự kiện từ hôn hôm nay giữa Nạp Lan Yên Nhiên và Tiêu Viêm, những ngày yên bình tại Ô Thản Thành xem như đã chính thức kết thúc rồi.”
“Vâng! Thuộc hạ cáo lui!”
Vụt!
Hắc y nhân đi cũng nhanh như lúc đến, để lại Tiêu Thiên một mình với trăng, rượu và… Tiêu Viêm vẫn trần như nhộng nằm ngáy o o không biết khi nào mới tỉnh.
“Cái Bang… haiz!” - Khẽ vươn vai một cái, Tiêu Thiên bật cười lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Dung nhi và đám ăn mày trong thành để mưu sự mà thôi. Cái thiên phú rách nát của thân thể này thực sự là một cản trở lớn a.”
×— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy! Nữ Thần cấp UC đầu tiên mà Tiêu Thiên lựa chọn triệu hoán cũng không phải ai xa lạ, mà chính là… Hoàng Dung, nữ bang chủ đầu tiên của Cái Bang, đến từ vị diện Võ Hiệp Kim Dung.
Nói về nhan sắc, Hoàng Dung cũng chỉ khoảng sáu, cao lắm là bảy, trên thang điểm mười.
Bàn về thực lực, vị diện Võ Hiệp trước giờ luôn là vị diện thuộc hàng thấp nhất trong các vị diện cấp thấp, thậm chí so với vị diện khoa học kỹ thuật đều tỏ ra thua chị kém em, chứ đừng nói tới các vị diện huyền huyễn hay tu tiên.
Đả Cẩu Bổng Pháp và Mạn Thiên Hoa Vũ hai môn võ công thành danh của Hoàng Dung cùng lắm cũng chi ngang một môn đấu kỹ… Hoàng giai cao cấp, theo đánh giá của Tiêu Thiên mà thôi. Gặp đối thủ tầm Đầu Giả, Đấu Sư đem ra dùng vẫn có tác dụng đánh người, chứ đụng phải Đại Đấu Sư trở lên thì đúng là chỉ có đánh chó không hơn không kém.
Thế nhưng, lý do chính khiến Tiêu Thiên vẫn lựa chọn triệu hoán Hoàng Dung trước tiên, bên cạnh việc nàng chỉ là một Nữ Thần cấp UC trong tầm với của hắn, là bởi sự thông minh, đa mưu túc trí và khả năng quản lý thế lực của vị nữ Bang Chủ này.
Xuyên suốt Thần Điêu Tam Bộ Khúc, Hoàng Dung đã hơn một lần bằng vào đầu óc nhanh nhạy của mình giúp bản thân nàng, và cả Quách Tĩnh, thoát khỏi hiểm cảnh; giữ được thân thể mình trong sạch; bảo vệ thành Tương Dương; và quan trọng nhất, là quản lý một Cái Bang đang trên đà lụn bại sau cái chết của “Bắc Cái” Hồng Thất Công một cách rất ra gì và này nọ.
Cũng bởi vì đặt trọng tâm đánh giá vào khả năng xây dựng, phát triển và quản lý thế lực, nên Tiêu Thiên đã từng lưỡng lự rất lâu giữa Hoàng Dung và Triệu Mẫn khi cả hai đều được đánh giá là Nữ Thần cấp UC có sở trường về trí tuệ, nắm bắt nhân tâm, và đặc biệt biết làm sao để quản lý thuộc hạ.
Thế nhưng quyết định cuối cùng của hắn vẫn là Hoàng Dung.
Nguyên nhân là do dựa theo cảm nhận