Và đáp án cho câu hỏi “vì sao Tiêu Thiên liều cả mạng cũng sống chết muốn thành lập thế lực sớm?” chính là… hắn sợ chết!
Đúng vậy! Không phải để lưu danh sử sách, cũng chẳng vì cứu rỗi thương sinh cái gì đao to búa lớn cả, mà chỉ đơn giản là bởi vì hắn không muốn chết sớm thêm một lần nữa mà thôi.
Viễn cảnh “diệt tộc” mà Tiêu Thiên vẽ ra trước mắt Tiêu Viêm là giả sao? Một thế lực sừng sững ngàn năm như Vân Lam Tông sẽ chỉ có một tông chủ là Đấu Hoàng, còn lại toàn binh tôm tướng cua sao? Đến nỗi trước khi Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi Tiêu Gia chiều nay, chính một tộc nhân Tiêu Gia, là Huân Nhi, khi ấy đã nói rằng “có không ít người mạnh hơn Vân Vận” là giả sao?
Không! Đều là thật cả đấy!
Ba năm sau, bất kể Tiêu Viêm thắng hay bại gì, Tiêu Gia cũng sẽ bị liên lụy. Là bị Vân Vận và Vân Lam Tông giận cá chém thớt, hay là Nạp Lan Gia vì mất hết mặt mũi mà nổi giận trấn áp, thì Tiêu Gia cũng sẽ không chịu nổi.
Bỏ của chạy lấy người!?
Với cái gia sản và thiên phú rách nát này của Tiêu Thiên, ở lại gia tộc may ra còn được ăn sung mặc sướng, chứ mà ra ngoài bôn ba như tán tu thì xin lỗi nói thật mất lòng… ba phút phụt hai phát ạ!
Cho đến tại sao không ngăn cản Tiêu Viêm đặt ra ước định với Nạp Lan Yên Nhiên ngay từ đầu?
Thẳng thắn mà nói, Tiêu Thiên cũng đã từng nghĩ đến việc làm như vậy. Bởi vì theo đúng cốt truyện, thì ngày Tiêu Viêm bị từ hôn cũng chính là ngày “Dược Lão” Dược Trần thức tỉnh. Tức là, nếu Tiêu Thiên có thể bằng cách nào đó khiến sự kiện này bị chậm trễ đi dăm bữa, nửa tháng, nói không chừng đúng là hắn có thể khiến tất cả những nguy cơ phía sau vỡ tan từ trong trứng nước a.
Tuy nhiên, vấn đề lại không đơn giản như vậy.
Lợi thế lớn nhất của Tiêu Thiên tại Đấu Khí đại lục là gì!? - Đáp án chắc chắn sẽ không phải thiên phú, xuất thân hay thậm chí là Hệ Thống, mà chính là việc hắn biết hết cốt truyện và tất cả các hắc thủ sau màn, những kẻ đã, đang và sẽ tiếp tục buông rèm nhiếp chính, thao túng mọi chuyện.
Nếu bây giờ hắn ra tay đánh phá cốt truyện ngay từ khởi đầu, dẫn tới Hiệu Ứng Cánh Bướm xuất hiện khiến toàn bộ phần phía sau tán loạn, thì bằng vào thiên phú nát như tương và một cái Hệ Thống… chán chẳng muốn nói mà bản thân đang sở hữu, liệu rằng Tiêu Thiên sẽ đi được bao xa, bay được bao cao, và quan trọng nhất, là sống được bao lâu đây?
Cho nên, ngăn cản sự kiện quan trọng xảy ra là tuyệt đối không được làm. Thậm chí, nếu cốt truyện có xuất hiện biến chuyển quá lớn so với nguyên tác do Hiệu Ứng Cánh Bướm chồng chất, thì có khi đích thân còn phải Tiêu Thiên tiến hành “uốn nắn” để phần xương sống của câu chuyện không bị bẻ quá cong ấy.
Mà muốn làm được tất cả những điều kể trên, thì sức một mình hắn là không thể nào đủ được. Vì thế, Tiêu Thiên cần một thế lực làm việc cho riêng mình, trong khi bản thân có thể thoải mái tương kế tựu kế, linh hoạt uyển chuyển thôi động cốt truyện mà không cần lo lắng việc sẽ chết bất đắc kỳ tử như kiếp trước.
Và đây chính là toàn bộ lý do tại sao Tiêu Thiên quyết định cắn răng ẩn nhẫn hai mươi năm dù thân mang Hệ Thống, tới tận khi siêu sự kiện "Ước hẹn ba năm" khởi đầu cho toàn bộ cốt truyện xảy ra, hắn mới bắt đầu mưu sự.
“Thân mang quang hoàn nhân vật chính, lại là khí vận chi tử của Đấu Khí đại lục, kể cả khi không còn Ngón Tay Vàng là lão gia gia, thì bằng vào thiên phú tu luyện, thiên phú luyện đan, cùng quan hệ với Huân Nhi nha đầu kia, tin chắc việc phát triển tiếp của tiểu tử này vẫn sẽ không thành vấn đề.” - Vừa nhấp một ngụm rượu, ánh mắt Tiêu Thiên vừa liếc sang Tiêu Viêm, người lúc này vẫn đang nude vì môi trường và ngáy o o không biết ngày mai: “Dựa vào sức bản thân mình và Hệ Thống, muốn trong vòng ba năm làm ra kỳ tích, hừ... nghĩ cũng đừng nghĩ!
Thế nhưng, chỉ cần thao túng tốt niềm tin và sự trung thành của tiểu tử này để hắn làm việc cho mình, không dám nói chắc sẽ ra ngô ra khoai, nhưng ít nhất cũng còn có cơ hội hơn là tự mò mẫm a. Ngoài ra…”
“Tích… quá trình thu về đã hoàn tất. Tuy nhiên, do lượng năng lượng quá lớn nên Hệ Thống cần thời gian phân tích và sắp xếp, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.” ×— QUẢNG CÁO —
Âm thanh máy móc quen thuộc bất ngờ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Thiên, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc đã đến lúc hắn nên thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch rồi.
Soạt!
Nhẹ nhàng đeo lại nhẫn vào tay cho Tiêu Viêm xong, Tiêu Thiên quay về chỗ nãy giờ hắn vẫn ngồi và khẽ búng một cục đá về phía gáy Tiêu Viêm, đồng thời…
“Dậy về phòng mà ngủ, ngủ ở đây coi chừng ngày mai cúc hoa nở rộ đấy! Phải người thì còn đỡ, cùng lắm là đau rát vài hôm thôi, chứ lỡ mà trúng con thú nào