“Haiz! Hộ hoa là một việc nguy hiểm cần bản lĩnh và thủ đoạn, nhưng hái hoa… còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần a. Các người thật sự cho rằng hai đóa hoa này cần ta thủ hộ sao? Họ hộ ta còn tạm được ấy!”
“Huynh còn dám nói!” - Huân Nhi trợn trắng cả mắt trừng Tiêu Thiên: “Chuyện khác ta không nhắc lại nữa, vấn đề bây giờ là đánh người thì cũng đã đánh rồi, tiếp theo huynh định giải quyết hậu quả như thế nào đây?”
Đánh người thì sướng tay thật đấy, nhưng thân phận của đối phương bày ra đó, Gia Liệt Gia bây giờ đang như “chó cùng” rồi, ai biết được sự kiện ngày hôm nay có phải là giọt nước tràn ly ép họ “rứt giậu” hay không đâu.
“Gãy vài cái xương với ít vết thương ngoài da thôi, ngươi nói hậu quả là hậu quả gì?” - Tiêu Thiên bĩu môi đáp: “Huống hồ, trời sập xuống có người trên cao gánh, còn lâu mới tới lượt thấp cổ bé họng như chúng ta lo lắng.”
“Tiêu Thiên biểu ca nói không sai!” - Tiêu Ngọc góp giọng vào: “Chủ động gây sự là bọn họ. Ra tay đánh người trước cũng là bọn họ. Chúng ta chỉ là bị buộc phải phòng vệ chính đáng mà thôi. Ở đây bao nhiêu người nhìn thấy chứ đâu phải chúng ta bịa ra. Tin chắc phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta thôi.”
Lời này về cơ bản là không sai, nhưng vào tai những người xung quanh, đặc biệt là Liễu Tịch và Gia Liệt Áo, lại trở nên đặc biệt chói tai.
Thấy gái đẹp thì tán, không may chọc phải tổ ong bị chửi bị đánh là nhân chi thường tình, cái này không nói. Nhưng bây giờ nằm một đống ở đây rồi vẫn là lỗi của chúng ta!? Cứ cho rằng gây sự là lỗi của chúng ta đi, nhưng chủ trì công đạo là có ý gì!? Kẻ đánh người gây thương tích mới là có tội chứ, đúng không?
Liễu Tịch và Gia Liệt Áo muốn lên tiếng đòi công bằng, đáng tiếc, chờ đến khi hai người hồi được khí rồi bò được dậy thì Tiêu Thiên, Huân Nhi cũng như là Tiêu Ngọc đều đã đi mất từ lúc nào. Cả đám khán giả cũng đã giải tán sạch sành sanh, xung quanh chỉ còn vài tên tiểu nhị và thị nữ đang phụ giúp nhau dọn dẹp cái bãi chiến trường của trận chiến trước đó để lại mà thôi.
. . .
Về tới Tiêu Gia, Tiêu Thiên ngay lập tức đóng cửa phòng riêng, treo biển bế quan ngoài cửa, sau đó bắt đầu công cuộc luyện hóa đồ ăn nạp vào ngày hôm nay.
Dựa theo nguyên tác thì lẽ ra Gia Liệt Áo nên bị đánh phế, còn Liễu Tịch lại hoàn toàn nguyên vẹn trở về Tiêu Gia. Thế nhưng Tiêu Thiên không phải Tiêu Viêm, hắn không muốn bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích dưới bất kỳ điều kiện và tình huống nào, cho nên cuộc đụng độ ngày hôm nay được khống chế để chỉ dừng lại ở va chạm nhẹ mà thôi, chưa đến mức để lại bất kỳ hậu quả gì đáng tiếc gì cả.
Tuy nhiên, hôm nay không làm không có nghĩa là ngày mai, ngày mốt, ngày sau sẽ không làm đâu. Liễu Tịch vẫn sẽ phải chết, Gia Liệt Gia vẫn sẽ phải bị vùi dập, chỉ là không phải hôm nay, và trong hoàn cảnh này mà thôi.
…
Trong khi Tiêu Thiên bình chân như vại; Tiêu Ngọc cảm thấy bình thường về cuộc dạo chơi ngày hôm nay; còn Huân Nhi vừa ấm ức, vừa buồn bực vì tốn cả ngày mà chẳng thu về được chút thành tựu gì cả, thì tại Gia Liệt Gia…
Ầm! Choang! Leng keng… leng keng…
“Cút! Cút hết cho ta!”
×
— QUẢNG CÁO —
...không khí lại ồn ào và căng thẳng vô cùng. Nguyên nhân là bởi…
“Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ khốn kiếp! Con điếm Nhã Phi khốn kiếp!”
...vừa rồi Nhã Phi đã cho người mang hóa đơn của bữa cơm mà ba người Tiêu Thiên ăn, cộng thêm những thiệt hại khác về tài sản, uy tín, cũng như danh dự của Duyệt Lai tửu điếm nói riêng, và phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nói chung, gửi về Gia Liệt Gia.
Đúng vậy! Bị đánh, bị mất thương, bị mất mặt thôi chưa đủ, bây giờ còn phải bị mất thêm kinh phí đền bù thiệt hại nữa đấy.
Cay hay không cay? - Cay!
Mà, nếu chỉ là chút tiền cơm và tiền đền đồ đạc đổ vỡ không thôi thì chưa khiến Gia Liệt Tất nổi khùng đến mức đánh người, đập đồ đâu. Mà lý do thực sự khiến hắn nhịn không được chửi cả Nhã Phi ra miệng, là việc nàng vậy mà cố ý dùng mực màu đỏ chót để viết một dòng ghi chú vô cùng nổi bật bên dưới hóa đơn toàn mực đen, nói rằng “nếu Gia Liệt Gia thanh toán chậm trễ, hoặc tệ hơn là cố ý không thanh toán, thì phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sẽ tiến hành các biện pháp cưỡng chế tài chính đến khi đủ số tiền kia mới thôi”.
Lời này có khác gì Nhã Phi đang dùng ánh mắt khinh bỉ, giọng nói khinh thường, thái độ khinh khỉnh liếc xéo Gia Liệt Tất từ trên xuống và nói: “Bản tiểu thư vừa thách, vừa đố, vừa cho tiền Gia Liệt Gia mấy người đấy, có giỏi thì