Và đáp án cho hàng loạt câu hỏi liên quan tới Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, rồi chính sách bán hàng hiện tại, cũng như hợp tác trong tương lai với Tiêu Gia mà Tiêu Thiên đưa ra là…
“Ngài… nói thật sao, Hoàng bang chủ?”
“Là chủ nhân nói, chứ không phải ta nói. Và lời của chủ nhân ta thì luôn là sự thật.”
“Nhưng giao ra đan phương Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, đồng thời ủy thác việc hợp tác với Tiêu Gia lại cho chúng ta, việc này… cứ thế được quyết định như vậy sao?”
…câu ngạn ngữ kinh điển “không có việc gì khó, chỉ sợ làm không được, đào núi và lấp biển, không làm được thì thuê”.
“Chủ nhân ta sẽ giao ra đan phương, đồng thời ủy thác toàn bộ mảng kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán lại cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Về phần Tiêu Gia nói riêng, cũng như Ô Thản Thành nói chung, từ đầu đến cuối chỉ là một nơi thí điểm không hơn không kém.” - Hoàng Dung vẫn một bộ lạnh nhạt đáp: “Quan trọng hơn, người thông minh như ngươi hẳn là đã sớm nhìn ra được tương lai của cái bắt tay này rồi chứ, Nhã Phi tiểu thư?”
Đúng, Nhã Phi là người thông minh, cho nên…
“Đổi lại là gì?”
...nàng hiểu rằng trên đời này chỉ có “nước mưa và cứt chim” là rơi xuống miễn phí từ trên trời mà thôi, chứ tiền và cơ hội sẽ không đến theo cách đó đâu.
“Tiền!”
“Tiền!?”
“Đúng vậy, chính là tiền!” - Hoàng Dung vung tay đặt một tờ giấy lên bàn, vừa đẩy nó về phía trước, vừa nói: “Đây là toàn bộ nội dung kế hoạch kinh doanh và phân chia lợi nhuận được chủ nhân ta đề ra. Nhã Phi tiểu thư có thể xem thử.”
Lông mày khẽ nhếch, Nhã Phi cầm lấy tờ giấy kia lên, và…
“Đây là…”
...cứ mỗi giây trôi qua, tương ứng với mỗi dòng chữ nàng đọc được, thì hai mắt Nhã Phi lại sáng thêm một phần.
Về bản chất, kế hoạch kinh doanh của Tiêu Thiên cũng không phải là cái gì đó quá phức tạp. Nội dung của nó chỉ được gói gọn trong hai mục chính, cụ thể là…
Thứ nhất, phần trách nhiệm.
Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sẽ toàn quyền phần sản xuất, quảng bá, cũng như là phân phối Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán. Chi tiết sẽ dựa trên kết quả mô hình Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm tại Ô Thản Thành để chỉnh sửa thêm. Và để đảm bảo cân trách nhiệm giữa hai bên, thì đan phương sẽ do Tiêu Thiên ra.
Thứ hai, phân chia quyền lợi.
×
— QUẢNG CÁO —
Tình hình kinh doanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán sẽ được tổng kết định kỳ theo tháng, quý và năm. Sau đó, 50% lợi nhuận thuộc về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. 50% còn lại, đương nhiên là phần của Tiêu Thiên.
Chưa hết!
Ngoài yêu cầu quyền lợi phân chia lợi nhuận vô cùng phi lý trên ra, hắn vậy mà còn muốn thêm một tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết có mức giảm giá cao tới… 50% trên tổng hóa đơn, tại mọi cơ sở kinh doanh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nữa.
Không sai! Nếu xem các cấp độ Khách Hàng Thân Thiết đang được thí điểm từ là ViP 1 tới ViP 5, thì thứ Tiêu Thiên đòi hỏi kia chính là một tấm thẻ ViP 10 độc nhất, và cần phải nhấn mạnh một điều, rằng mức chiết khấu cao tới 50% kia sẽ có hiệu lực lên mọi cửa hàng trực thuộc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ trên toàn Gia Mã Đế Quốc, chứ không chỉ đơn giản là tại Ô Thản Thành không thôi đâu.
“…”
Đọc tới đây, xém chút Nhã Phi đã không nhịn nổi xé nát cái hợp đồng này ngay tại chỗ, thậm chí trong một sát na nàng đã muốn gọi người đánh Hoàng Dung một trận rồi đuổi đi đấy.
Biết rằng đan phương là quý, nhưng suy cho cùng Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán cũng chỉ là đan dược cấp một mà thôi. Nghĩ sao đi soạn cái hợp đồng nói muốn “ngồi mát ăn bát vàng” theo đúng nghĩa đen, trong khi trách nhiệm hoàn toàn không có, đã vậy còn chẳng thèm hạn chế thời gian hợp tác nữa. Định bằng một tấm đan phương ăn mấy đời hay gì!? Lại còn giở công phu sư tử ngoạm muốn giảm giá 50% mọi mặt hàng, mọi lúc, mọi nơi!? Ăn cướp cũng không có trắng trợn như vậy đâu!
Tuy nhiên, ý định đó xuất hiện rất nhanh, nhưng rồi lại bay biến khỏi đầu Nhã Phi không hẹn ngày trở lại càng nhanh hơn, bởi vì sự xuất hiện của ba chữ… Tề Thiên Cung*!
Đúng vậy! Chỉ ba chữ Tề Thiên Cung đơn giản thôi là đã đủ để khiến Nhã Phi nhanh chóng thay đổi ý định, thậm chí…
“Hoàng bang chủ, toàn bộ yêu cầu của… Tề Thiên Cung các vị đều ở đây cả rồi chứ?”
...cả thái độ nói chuyện với người đối diện đều có không ít chuyển biến đấy.
Dù vô cùng bất ngờ và hết sức nghi hoặc về thế lực bí ẩn mang tên Tề Thiên Cung được nhắc tới trong bản hợp đồng, nhưng trước sau Nhã Phi vẫn chỉ tập trung vào nội dung được viết trong giấy, chứ không hỏi thêm bất kỳ gì ngoài lề, đơn giản là bởi nàng biết có hỏi cũng chẳng ra được gì đâu, thay vì làm việc dư thừa thì tập trung vào chính sự đặng tiết kiệm thời gian và công sức cho cả hai bên còn có lý hơn ấy.
Có lẽ Hoàng Dung không biết rằng nàng vừa may mắn tránh qua một ải, mà có khi biết cũng chẳng quan tâm đâu, nên là…
“Tạm thời chỉ có như thế. Nếu không có ý kiến gì khác thì