Cốc! Cốc! Cốc!
Đang lúc Tiểu Y Tiên hào hứng ra mặt vì tự cảm nhận được những tiến bộ của bản thân chỉ sau một tháng theo học “cô giáo” Mộc, còn người sau chuẩn bị ra thêm một bài tập mới cho học trò, thì… tiếng gõ cửa bất thình lình vang lên.
“Ai đó!?”
“Là ta, lão Diêu đây.” - Ngoài cửa vang lên âm thanh đầy khách khí của Diêu tiên sinh: “Tiểu Y Tiên tiểu thư có rảnh rỗi không, ta có chút chuyện muốn hỏi thăm.”
Mà tính ra cũng kỳ. Bản thân Diêu tiên sinh vốn là chủ nhân của Vạn Dược Trai, theo lý mà nói, một kẻ ăn nhờ ở đậu, làm công lấy lương như Tiểu Y Tiên lẽ ra phải là người khách khí với hắn mới đúng. Thế nhưng tình huống hiện tại thế nào? - Chừng mực từ lời nói, nho nhã trong thái độ, đến mức có chuyện cần tìm liền tự mình sang chứ không nỡ sai đi người gọi Tiểu Y Tiên… đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại.
Sự bất thường, tất có yêu!
Tiểu Y Tiên có thể trẻ người, nhưng chắc chắn là không non dạ, huống hồ đang ngồi cạnh nàng bây giờ đây là một Mộc Ánh Tuyết vô cùng lão luyện trong đối nhân xử thế đâu. Cho nên…
“Diêu tiên sinh tìm tiểu nữ có chuyện gì không ạ?”
...vừa nói, Tiểu Y Tiên vừa nhận một chiếc bình ngọc từ tay Mộc Ánh Tuyết và đổ từ trong đó ra một giọt chất lỏng màu xanh ngọc bích vào bình trà. Xong xuôi đâu vào đó nàng mới chạy đi mở cửa, nhưng lại không hề có ý định để cho Diêu tiên sinh tiến vào.
“Phòng ốc bừa bộn, không tiện tiếp khách, mong ngài thông cảm.”
Thái độ chỉ mở hé cửa phòng, đồng thời nói rằng “không tiện tiếp khách” của Tiểu Y Tiên đã thể hiện rõ ràng là nàng muốn đuổi khách, và đương nhiên, sống tới từng này tuổi rồi thì làm gì có chuyện Diêu tiên sinh không hiểu ý tứ đó được.
Tuy nhiên…
“Chuyện này khá quan trọng, trao đổi ở bên ngoài e rằng không tiện lắm. Lại nói, ta chỉ muốn hỏi thăm vài câu xong là đi ngay, đảm bảo sẽ không tốn nhiều thời gian của Tiểu Y Tiên tiểu thư đâu.”
...hiểu là một chuyện, còn làm hay không lại là chuyện khác.
Rất rõ ràng, đã cất công đến tận đây rồi thì Diêu tiên sinh sẽ không dễ dàng bị đuổi đi đâu chỉ bằng hai câu nói như thế đâu!
“Chuyện đó…” - Sau chốc lát lưỡng lát, rốt cuộc thì Tiểu Y Tiên vẫn phải bất đắc dĩ phải mở lớn cửa ra, đồng thời hơi khom người làm động tác mời: “Thôi được, nếu Diêu tiên sinh ngài đã nói như vậy thì mời vào.”
Nói thế nào Vạn Dược Trai này cũng là của người ta, bản thân ăn nhờ ở đậu không nể mặt là không được. Huống hồ, thời gian nói chuyện nãy giờ chắc là cũng đủ để “một số thứ dễ tan trong nước” tan ra rồi a.
…
Trong phòng.
Tiểu Y Tiên hơi khom người châm trà, còn Diêu tiên sinh ngồi đối diện nàng ở đầu bên kia của chiếc bàn, tổng cộng chỉ có hai người với nhau. Mộc Ánh Tuyết đã đi đâu, từ lúc nào và bằng cách gì thì… không ai biết. Ngay cả Tiểu Y Tiên cũng là như thế.
“Chỉ có chút trà nhạt, mong ngài không chê.” - Đem chén trà nóng còn nghi ngút khói đặt trên bàn, Tiểu Y Tiên nhẹ giọng hỏi: “Không biết việc quan trọng của ngài là gì vậy ạ?”
“À, về chuyện đó… phù… phù…” - Diêu tiên sinh bưng chén trà lên kề sát miệng, nhưng có vẻ là nóng quá nên hắn chỉ thổi hai hơi rồi lại đặt xuống bàn để nói chuyện: “Hẳn là ngươi nghe qua việc Lang Thủ dong binh đoàn náo loạn cả Thanh Sơn Trấn để tìm tung tích Mục Lực rồi chứ?”
“Có nghe nói qua.” × — QUẢNG CÁO —
“Ừm! Thì cũng như ngày bình thường, sáng nay ta có ra ngoài một chuyến. Chỉ là không hiểu vì sao ngoài trấn lại rần rần lên tin đồn về việc Mục Lực mất tích thần bí có liên quan tới ngươi và… bảo tàng gì đó." - Hai chữ “bảo tàng” vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Diêu tiên sinh cũng lập tức dừng lại trên gương mặt đẹp của Tiểu Y Tiên với hy vọng nhìn ra chút thay đổi gì đó: "Rốt cuộc chuyện này là sao vậy, Tiểu Y Tiên tiểu thư?”
Đáng tiếc, như đã nói, nàng trẻ người nhưng không hề non dạ.
“Tin đồn mà thôi, Diêu tiên sinh ngài sẽ không cho là thật a?” - Ưu nhã nhấp một ngụm trà, Tiểu Y Tiên thản nhiên hỏi ngược lại.
Có câu “thanh giả tự thanh”, cách tốt nhất để chứng minh bản thân không liên quan là tỏ ra không quan tâm tới câu chuyện, chứ càng cố gắng giải thích, hay tệ hơn là gân cổ lên phủ nhận, thì càng chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
“Cái đó còn phải hỏi, đương nhiên là ta phải tin “Tiên Nữ” Tiểu Y Tiên ngươi hơn một đám vũ phu tiếng xấu đồn xa như Lang Thủ dong binh đoàn rồi!” - Không biết là bởi vì nói nhiều khát nước, hay là nước trà đã bớt nóng so với trước đó rồi, mà cuối cùng thì Diêu tiên sinh cũng chịu nhấp lấy một ngụm nhỏ vào miệng: “Nhắc mới nhớ, người biểu tỷ kia của ngươi… không thấy đâu nhỉ? Hai ngươi cùng tuổi, cùng quê, hiện tại lại đang ở chung một phòng mà, đúng không?”
“Biểu tỷ tính tình cổ quái, lại không thích chia sẻ suy nghĩ trong lòng với người khác nên ta cũng không rõ lắm. Về phần quê quán và tuổi tác, những chuyện này có liên quan tới một ít quá khứ đau buồn ta không muốn nhớ lại, xin phép không nói tới, mong ngài đừng trách.” - Tiểu Y Tiên nhún vai thốt ra một… lời nói dối chân thật.
Bỏ qua chuyện kính, nể và có chút sợ ra, thì Mộc Ánh Tuyết trong mắt nàng chính là “tính tình cổ quái” và “không thích chia sẻ” theo đúng nghĩa đen á!
Từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn kỹ đôi mắt Tiểu Y Tiên, nhưng cũng từ cuối lên đầu Diêu tiên sinh chưa từng nhìn thấy một tia dối trá nào từ nó, chỉ có trong sáng từ phần