“Mà thôi, bỏ tên họ Diêu đó sang một bên đi." - Khẽ tặc lưỡi, lắc đầu, Tiêu Thiên thở dài một hơi: "Vấn đề cần quan tâm bây giờ là phải làm gì để giải quyết ổn thỏa những tin đồn ác ý ngoài kia, đồng thời mang cả ba chúng ta an toàn rời khỏi đây mới quan trọng này.”
Bên trong có Diêu tiên sinh canh chừng, bên ngoài thì vô số dong binh đang nhìn chằm chằm, muốn vô thanh vô tức mang Tiểu Y Tiên ra khỏi Vạn Dược Trai, sớm vài ngày may ra còn được chứ hiện tại xem ra là không có khả năng nữa rồi.
Đến Mộc Ánh Tuyết không phải là tâm điểm còn phải tốn bao công sức mới về được đến đây cơ mà!
Nhưng cứ để yên chờ thời gian trôi qua cũng không được, bởi vì rõ ràng thứ Thanh Sơn Trấn này không thiếu nhất chính là dong binh, mà người điên và kẻ liều mạng trong số dong binh thì nhiều lắm, ai biết trong một phút bốc đồng bọn họ có làm ra cái hành vi thiếu suy nghĩ gì hay không đâu.
Và trong bối cảnh Mộc Ánh Tuyết không giỏi về tâm cơ, còn Tiêu Thiên tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, thì âm thanh duy nhất trong phòng chỉ còn là tiếng những ngón tay được gõ đều đặn trên bàn mà thôi.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi…
“Tuyết nhi!”
“Thuộc hạ có mặt, chủ nhân.”
“Trước mắt ngươi cứ trở về Vạn Dược Trai đi, cố gắng bảo vệ và hợp tác với Tiểu Y Tiên bên kia nghĩ cách kéo dài thời gian cho ta khoảng… bốn đến năm ngày.”
“Thuộc hạ tuân lệnh, chủ nhân.”
...quyết định cuối cùng, nhưng không phải là “cuối cùng”, được Tiêu Thiên đưa ra.
Còn Mộc Ánh Tuyết thì vẫn thế, vẫn lập tức nghe lời làm việc bất kể lý do và kết quả. Chỉ cần chủ nhân có lệnh, nàng nhất sẽ đi làm. Thắng hay thua, thành hai bại, sống hay chết… không quan tâm!
. . .
Tối ngày hôm sau, tương đương 24h kể từ thời điểm Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết tách ra.
Ô Thản Thành, phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
“Ái chà! Ngọn gió nào thổi Hoàng bang chủ tới đây thế ạ?” - Mặc dù trời đã không còn sớm, và sự xuất hiện của Hoàng Dung cũng không hề có báo trước, nhưng Nhã Phi vẫn là Nhã Phi, vẫn giữ được sự vui vẻ trong tiếng cười, cũng như sự nhã nhặn trong lời nói, chỉ là… ánh mắt nàng lại không giấu nổi bất ngờ: “Không kịp đón tiếp từ xa, thật sự thất lễ!”
Nguyên nhân của sự khách khí này, không gì khác ngoài ba chữ… Tề Thiên Cung!
Từ Thái Hư Tán, tới bộ đôi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, rồi thì chính sách Khách Hàng Thân Thiết v.v. mỗi một thứ đều thần kỳ, mỗi một thứ vượt xa thời đại, và hơn hết, là sự thần bí đến “gần như không tồn tại” của Tề Thiên Cung khiến cho không chỉ Nhã Phi, mà cả gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sau lưng nàng, lẫn Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc, đều không muốn có bất kỳ khúc mắc nào với thế lực này cả.
Con người sẽ luôn có xu hướng sợ những thứ họ không giải thích được, và Tề Thiên Cung, hay chính xác hơn là Tiêu Thiên, đang làm vô cùng tốt bốn chữ “không giải thích được” này!
“Chủ nhân căn dặn ta phải đem lá thư này đưa tận tay cho ngươi, Nhã Phi tiểu thư.” - Trái ngược với sự niềm nở trên gương mặt, nhưng câu nệ từ đôi mắt của Nhã Phi, Hoàng Dung vẫn tỏ ra lạnh nhạt như chưa từng mặn mòi đưa ra một mảnh giấy được gấp kỹ cho người trước: “Ngoài ra, còn có một câu nói, đó là… càng nhanh càng tốt”
×
— QUẢNG CÁO —
“A, vị đại nhân kia…”
“ Xin phép!”
“Không cần lạnh nhạt đến mức đó a!” - Chưa kịp nói hết câu đối phương đã quay người rời đi, để lại Nhã Phi chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Bỏ qua chuyện công việc thì chúng ta vẫn là nữ nhân với nhau mà, không đến mức thân thiết, nhưng cởi mở hơn một chút không được sao!?”
Hít sâu một hơi đem chuyện không liên quan ném ra sau đầu, Nhã Phi vội vàng chạy về phòng riêng của mình, đóng kín cửa, rồi một giây cũng không muốn lãng phí lật lá thư kia ra xem. Và…
“Đây là…”
...đập vào mắt nàng không phải là tên một loại đan dược hay chính sách mới nào khác được Tề Thiên Cung phát hành như suy đoán trong đầu, mà nội dung của lá thư lại chỉ ngắn gọn trong sáu chữ “Thanh Sơn Trấn, Tiểu Y Tiên” không đầu không đuôi.
“Chẳng lẽ…” - Hai hàng lông mày cau lại thật sau, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhã Phi liền cao giọng hô lớn: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, nhanh!”
Không vội không được, bởi vì từ trong sáu chữ ngắn gọn trong thư này, nàng đã nhìn thấy… cơ hội. Một cơ hội quý bằng vàng để có thể tiếp cận gần hơn, sâu hơn và rộng hơn với Tề Thiên Cung mà bản thân đã chờ đợi bấy lâu nay!
…
Về