“Tiêu Viêm biểu đệ, năm đó ngươi ngã nhào từ đỉnh vinh quang xuống không gượng lại được chỉ sau một đêm thật sự là ngẫu nhiên sao?
Còn nữa, vì cái gì Nạp Lan Gia, và đặc biệt là Vân Lam Tông, sớm không chúc mừng, muộn chẳng quay lưng, mà lại chọn bỏ đá xuống giếng ngay lúc Tiêu Gia chúng ta đứng giữa muôn vàn khó khăn đây?
Quan trọng hơn, nếu như ba năm sau ngươi thắng, tức là Nạp Lan Yên Nhiên bại, thì chẳng phải cả thể diện, lẫn hạnh phúc tương lai, thậm chí đến cả cơ hội trở thành tông chủ Vân Lam Tông của nàng ta cũng đều tan thành mây khói rồi hả? Nạp Lan Gia và Vân Lam Tông có nắm chắc lớn tới mức đem tất cả những thứ đó ra đánh cược vào một cuộc hủy hôn sao?”
Sét đánh ngang tai đều không đủ để mô tả cảm xúc trong lòng Tiêu Viêm lúc này. Mỗi lời Tiêu Thiên nói ra, mỗi câu hỏi mà vị biểu ca đáng tin này đặt xuống, đều như từng tiếng trống đánh thẳng vào trái tim và tâm lý đang rất bất ổn dưới ảnh hưởng của “thuốc lắc” là một, bị người ta đánh mạnh vô gáy là hai, và cả sung sướng vì khôi phục tu luyện là ba thứ tổng hợp lại.
Nhìn thấy Tiêu Viêm sững sờ, ánh mắt tán loạn mất phương hướng, hai hàng lông mày bất giác cau lại đăm chiêu, Tiêu Thiên mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Sự thật là chẳng có ai hại Tiêu Viêm cả, và Nạp Lan Gia cũng không phải loại tiểu nhân thừa nước đục thả câu, mà đơn giản chỉ là bọn họ muốn yên lặng xem vị “cô gia hứa hôn từ bé” này có bản lĩnh đứng lên lại tại nơi hắn từng vấp ngã hay không thôi.
Đáng tiếc, ba năm trôi qua nhưng Tiêu Viêm mãi không có chuyển biến làm cho sự kiên nhẫn của Nạp Lan Gia đi tới giới hạn cuối cùng, trong bối cảnh Nạp Lan Yên Nhiên cũng chẳng phải loại nữ nhân xấu người, xấu tính, hay thiên phú không tốt gì cho cam, nên là… sự kiện Từ Hôn xảy ra.
Tuy nhiên, ngoại trừ Tiêu Thiên ra thì sự thật đó sẽ chẳng còn một ai nhớ đến nữa, bởi vì người thứ hai biết được lý do Tiêu Viêm "không có chuyển biến" là Dược Trần đã sớm bị đích thân hắn tiễn vào luân hồi rồi còn đâu.
Kết quả là…
“Cái kia… Tiêu Thiên biểu ca, ta… nên làm gì bây giờ?”
...bởi vì bản thân hoàn toàn mất phương hướng, trong bối cảnh trước mặt chỉ có duy nhất một vị “biểu ca đáng tin” làm người tâm phúc, Tiêu Viêm gần như không còn bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi thăm ý kiến từ Tiêu Thiên.
Và chỉ chờ có thế, Tiêu Thiên lập tức lấy ra một cái quạt lông khẽ phe phẩy trước ngực, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt xa xăm, giọng chậm rãi…
“Đại trí giả ngu, âm thầm phát triển, chờ thời cơ chín muồi mới một tiếng hót làm nên kinh người.”
...bày mưu tính kế như một Gia Cát Lượng tái thế!
Mà, bỏ qua cái biểu tình khắm bựa kia của Tiêu Thiên, thì không thể phủ nhận kế sách này của hắn thực sự là đáng tin.
Cứ giả dụ chuyện Tiêu Viêm bị hại có thật, đồng thời Nạp Lan Gia và Vân Lam Tông đều là “tiểu nhân bỉ ổi” đi, thì một kẻ mới Đấu Khí ba đoạn như hắn làm được gì để “trả thù” ngoài việc nhẫn nhục tu luyện đây.
Không đến mức gọi là diệu kế, nhưng ít nhất, đây vẫn là một kế khả thi a.
Nên là…
“Ta hiểu rồi, đa tạ Tiêu Thiên biểu ca đã cảnh tỉnh!”
...bị người ta bán còn vui vẻ giúp thủ phạm kiếm tiền, Tiêu Viêm cứ thế chắp tay, khom người trước Tiêu Thiên.
“Đều là huynh đệ trong nhà, đa tạ loại lời nói khách sáo này, về sau bớt bớt lại dùm ta.” - Nói, một bàn tay Tiêu Thiên khẽ vỗ vai Tiêu Viêm: “Quan trọng hơn, năm xưa ngươi quá mức trương dương mới dẫn đến trở thành cái gai trong mắt người khác. Hiện tại ngã xuống một lần rồi, hy vọng ngươi đã rút ra được bài học cho mình a.”
“Vâng! Ta biết rồi, biểu ca.”
×— QUẢNG CÁO —
Một tiếng “huynh đệ trong nhà”, cộng thêm một cú vỗ vai đầy “tình thân” của Tiêu Thiên nữa… thực sự là đánh trúng tâm lý “kiếp trước không phụ mẫu, không tình thân” của đại đa số mấy thanh niên xuyên việt giả lắm. Chẳng thế mà Tiêu Viêm xém chút không có ôm chầm lấy “huynh đệ trong nhà” của hắn mà khóc rống lên tại chỗ đấy, vẫn là Tiêu Thiên kịp thời một bàn tay đem người trước đánh cho tỉnh mới may mắn tránh được cảnh nước mắt, nước mũi tèm lem.
“Được rồi, nếu đã có thể tu luyện lại được thì trở về tranh thủ thời gian tìm lại hào quang của mình đi. Chuyện gì có thể nói, chuyện gì không nên bàn, tin chắc người thông minh như ngươi tự có chừng mực, không cần ta phải dạy nữa nhỉ?”
“Biểu ca yên tâm, ta biết nên làm thế nào.” - Khẽ lau nước mắt trên khóe mi đỏ bừng, sau đó sụt sịt hai cái, Tiêu Viêm mới đáp chắc nịch: “Cả đẳng cấp của ngươi, lẫn chuyện ngày hôm