Thời gian thấm thoát trôi qua.
Lách tách! Lách tách! Lách tách!
Trong một sơn động nhỏ được ngụy trang khá kín đáo tại nơi nào đó thuộc vùng ngoại vi Ma Thú Sơn Mạch, dưới ánh sáng le lói của một đống lửa nhỏ cũng sắp tàn lụi tới nơi vì không còn gì để cháy, hai người một nam và một nữ đang… ngồi xếp bằng đối diện nhau nhắm chặt hai mắt.
Một sự im lặng và bình tĩnh bao trùm toàn bộ không gian, đến mức tiếng hít thở, xen lẫn với âm thanh lép bép của củi khô bị ngọn lửa thiêu đốt đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Từ tình hình hiện tại đến xem, nếu không có gì thay đổi thì chắc là đêm nay cũng sẽ trôi qua an toàn và bình thường như những đêm khác mà thôi.
Nhưng thế thì có gì đáng nói đâu, đúng không?
Không có gì đáng nói sẽ không nói, mà đã nói, tức là sẽ có chuyện gì đó đáng nói xảy ra. Và chuyện đáng nói ấy chính là…
Trừng!
Vù! Vù! Vù!
...nam nhân bất thình lình mở lớn hai mắt, kéo theo ngay sau đó là một trận “gió” lạ không biết hình thành từ đâu, bao giờ và như thế nào cũng thổi loạn trong sơn động.
Theo định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng, “năng lượng sẽ không tự nhiên sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, hoặc truyền từ vật này sang vật khác” mà thôi. Và Gió cũng không nằm ngoài định luật vật lý cơ bản này. Hay nói cách khác, trận “gió” lạ kia không thể cứ thế tự nhiên “sinh ra” từ trong hư không và thổi tung mọi thứ lên đơn giản như vậy được. Nhất định phải có cách nào đó giải thích cho sự xuất hiện rất phi lý này.
Và đáp án cuối cùng là…
“Bốn tháng mới lại được cảm nhận cái cảm giác thoải mái của việc đột phá. Thật sự là… haiz!”
...có người đột phá.
Đêm hôm khuya khoắt, một nam - một nữ giữa nơi rừng thiêng nước độc của Ma Thú Sơn Mạch là một; mốc thời gian bốn tháng đột phá một lần là hai; đột phá nhưng không hề vui mừng, ngược lại còn thở dài đầy tâm sự nữa là ba. Thường nói một lần là may, hai lần trùng hợp, nhưng ba lần liên tiếp thì chắc chắn là có vấn đề rồi. Và vấn đề ấy... không còn nghi ngờ gì nữa, một nam - một nữ trong sơn động này sẽ chẳng thể là ai khác ngoài Tiêu Thiên và “Nữ Thần” Mộc Ánh Tuyết nhà hắn!
Điểm lại một chút mốc thời gian, thì hiện tại đã là hai tháng sau thời điểm hai người cùng nhau rời khỏi Thanh Sơn Trấn, tương đương với hơn bốn tháng tính từ lần lên cấp trước đây, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng có cho mình thêm một lần đột phá nữa, đạt tới lục tinh Đấu Giả.
Đột phá là chuyện đáng mừng, mọi tu luyện giả đều như thế. Càng đáng mừng hơn nữa là, bằng vào việc bản thân trực tiếp đột phá tới lục tinh Đấu Giả, Tiêu Thiên đã gián tiếp “giúp” hai Nữ Thần nhà hắn đều được “mở khóa” đẳng cấp lên đến nhất tinh Đấu Sư, theo quy định “+5” của Hệ Thống.
×
— QUẢNG CÁO —
Phải biết, mười thập tinh Đấu Giả chưa chắc đã đánh lại một nhất tinh Đấu Sư đâu. Việc cả hai Nữ Thần cùng lúc tăng lên một đại cảnh thực sự là một bước tiến rất dài đấy.
Thế nhưng Tiêu Thiên vẫn thở dài. Nguyên nhân là bởi trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể đột phá sớm hơn, nhưng do quyết định lựa chọn dành bớt thời gian và công sức vào tu luyện đấu kỹ, nên quá trình đột phá buộc phải chậm lại.
Không sai! Lùi trở về thời điểm hai tháng trước, thời điểm sau khi rời khỏi Thanh Sơn Trấn ấy, khi đó Tiêu Thiên đã bị buộc phải đưa ra lựa chọn giữa việc trở về Ô Thản Thành chuyên tu để đột phá đẳng cấp, hay là tiến vào Ma Thú Sơn Mạch vắng người để vừa tu luyện đẳng cấp, vừa trau dồi đấu kỹ.
Và hắn đã chọn đáp án thứ hai!
Đương nhiên, quyết định này là kết quả của một loạt những tính toán, suy đoán và lên kế hoạch tỉ mỉ, chứ không phải là một giây bồng bột hay suy nghĩ bất chợt nào cả.
Tạm thời chưa nói tới lý do thúc đẩy Tiêu Thiên lựa chọn tu luyện thêm đấu kỹ, thì phải khẳng định lại một điều rằng, phàm là chuyện trên đời, cái gì cũng có hai mặt của nó.
Không còn cắm đầu, cắm cổ tu luyện đẳng cấp một cách bất chấp như những gì hắn đã và đang làm suốt hai mươi năm qua, rốt cuộc Tiêu Thiên của ngày hôm nay cũng phát hiện ra một tài năng gọi là chấp nhận được của bản thân, đó là tu luyện đấu kỹ!
Đúng vậy! Thiên phú tu luyện đấu kỹ của Tiêu Thiên rất không bình thường, thậm chí có thể gọi là bất thường, phi thường cũng không hề sai!
Phi thường như thế nào, cứ lấy Đả Cẩu Bổng Pháp làm ví dụ đi.
Trước đây Tiêu Thiên đã từng có một quãng thời gian tu luyện qua môn đấu kỹ này rồi, từ đó hắn mới có cơ sở để nhận định đẳng cấp của nó đại khái rơi vào đâu đó khoảng từ Hoàng giai trung cấp đến Hoàng giai cao cấp thôi, không tính là cái gì quá cao siêu cả.
Nhưng không biết là do tâm thế tu luyện cho có cái dắt lưng, trong bối cảnh sự chú ý của được hắn đặt hết vào chuyện tu luyện đẳng cấp, hay bởi vì việc sinh sống yên ổn tại một nơi an toàn khiến đấu kỹ không có cơ hội trau dồi, mà Tiêu Thiên chẳng cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt trên lĩnh vực này lắm. Hai mươi năm mới luyện Đả Cẩu Bổng Pháp tới tiểu thành tự nó đã nói lên rất nhiều điều a.
Tuy nhiên, hai tháng gần đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Sơ học mới luyện, sờ tới da lông, tiểu thành, đại thành,