Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh làm tốt việc kéo quan hệ cùng đám huyền vũ binh sĩ, đặc biệt làm ra kế hoạch giải quyết nan đề tìm hôn thê của không ít binh sĩ, điều này giúp tăng đáng kể sự ủng hộ nàng ở trong đám huyền vũ binh sĩ.
Ở dưới sự cung tiễn của các nữ tướng rời đi huyền vũ doanh trại, Ngô Minh vui sướng mà cùng Tình công chúa đồng thời hồi cung.
Tình công chúa còn đỏ mặt từ chối khéo vài câu, Ngô Minh phát huy tinh thần chết không biết xấu hổ dùng việc hoàng thượng đã chấp thuận đến phản bác, gần được Tình công chúa cho phép, lại có quản sự thái giám đến thưa truyện Ngô Minh.
“Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện thỉnh Chu cô nương đi qua.” Đây là nguyên thoại của thái giám truyền lời.
Tình công chúa và Ngô Minh đều vô cùng kinh ngạc.
Không phải là bởi vì Huyền Vũ hoàng dùng từ thỉnh, dù sao hoàng thượng đã nhiều lần ở truyền đòi Ngô Minh thì khá là khách khí.
Vấn đề ở chỗ thời gian đã trễ như thế, hơn nữa còn là lần thứ hai trong cùng một ngày thỉnh nàng đi qua, này nhất định là có cái chuyện tình gì cấp thiết.
Bởi vì không có truyền gọi Tình công chúa, chỉ có thể để Ngô Minh một người đi Dưỡng Tâm điện.
“Nếu là phụ hoàng cho triệu ngươi đi bàn quốc sự, phải tránh xúc động, phải cẩn thận nhiều hơn.” Tình công chúa căn dặn.
Nàng lo lắng chính là quốc gia.
Đương nhiên rất nhanh lại thêm một câu: “Nếu là nan đề, không nên miễn cưỡng làm ra vẻ.
Làm không được thì nói không được.”
Ngô Minh thì lại lo lắng an nguy của mình.
Tối muộn rồi, Huyền Vũ hoàng đem mình gọi qua làm chi!
Không biết là bởi vì cho hắn đội nón xanh, đã nghĩ muốn ăn lại mình sao!
Ngô Minh trong lòng suy nghĩ tới mặt lợi và mặt hại, tuy rằng biết rõ nếu phát sinh loại sự tình này, cùng Huyền Vũ hoàng lá mặt lá trái là giải quyết hay nhất.
Nhưng nàng tin với tính tình mình tuyệt đối không chịu nổi, không để bản thân bị Huyền Vũ hoàng thu thập.
Không nghi ngờ gì nữa, một khi Huyền Vũ hoàng bắt đầu khiêu chiến, Ngô Minh sẽ cân nhắc trực tiếp bắt hắn làm con tin, áp giải về Tề quốc bắt đầu nói điều kiện.
Đương nhiên tốt nhất là lại bồi dưỡng đại vương tử một chút, như vậy có thể khiến Vũ quốc nội loạn.
Thật là mâu thuẫn a, dọc theo con đường bắt đầu bồi dưỡng Độc Cô Mặc, lại trong một số hoàn cảnh muốn cân nhắc nâng dậy đại vương tử.
Nếu không phải lo lắng đến Huyền Vũ hoàng sắp sửa tập kích bất ngờ, cần mượn lần hành động này đến đả kích thế lực Vũ quốc.
Bằng không nói không chừng còn phải giữ vững vị thế tranh vị của đại vương tử, thích hợp mà đối với hắn tiến hành bang trợ.
Bản thân rất có cảm giác gián điệp hai mang a.
“Chỉ Nhược, ngồi đây.” Huyền Vũ hoàng ở giữa một đống văn giản ngẩng đầu lên.
Bên cạnh long ỷ đã sớm bày sẵn một cái ghế tơ vàng.
Huyền Vũ hoàng ý bảo Ngô Minh ngồi ở chỗ kia.
Ngô Minh nào dám ngồi! Người bình thường cũng không dám ngồi.
Chỉ là Ngô Minh cũng không phải là bởi vì vấn đề thân phận địa vị, mà là lo lắng ngồi cách Huyền Vũ hoàng quá gần liền bị chiếm tiện nghi.
Ngô Minh dời cái ghế tơ vàng ra xa một chút, không cùng Huyền Vũ hoàng đặt kề sát, lúc này mới ngồi lên phân nửa cái mông.
Nhìn qua thật giống như nàng tương đương tôn trọng hoàng thượng.
Không dám cùng đặt ghế song song vậy.
Huyền Vũ hoàng mỉm cười nhìn động tác của nàng như thế, cũng không nhiều lời làm khách khí, nói thẳng: “Chỉ Nhược, ngươi tới giúp trẫm xử lý những văn giản quân vụ này, làm tốt an bài cung cấp nuôi dưỡng ngựa cùng đồ quân nhu.”
“Vi thần tuân chỉ.” Ngô Minh đưa tay lấy ra một ít văn giản.
Bắt đầu nhìn.
Huyền Vũ hoàng đỡ cái trán, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài là muốn…” Ngô Minh nhìn văn giản một hồi, giả vờ giật mình hỏi.
Huyền Vũ hoàng cũng không mở mắt, nói thẳng: “Ái khanh lại nói xem nhìn ra tới cái gì!”
Ngô Minh do dự nói: “Cái này…”
Huyền Vũ hoàng cười nói: “Bên cạnh đều là tâm phúc cánh tay đắc lực của trẫm, cứ nói đừng ngại.”
Bình thường bồi bạn bên cạnh Huyền Vũ hoàng là Bành đại tổng quản, trừ hắn ra tự nhiên là hai vị nguyệt giai cao thủ làm cận vệ.
Ngô Minh cũng khẳng định hai vị cao thủ này tuyệt đối là cấp bậc huyền nguyệt giai, hơn nữa chắc chắn có bản lĩnh nào đó ở mặt bảo hộ Huyền Vũ hoàng.
“Hoàng thượng mệnh vi thần nói thẳng, thần cũng không dám vọng ngôn.” Ngô Minh khách khí một chút, chờ Huyền Vũ hoàng lần thứ hai lệnh nàng nói.
Mới tiếp tục nói: “Vi thần nghĩ, hoàng thượng là muốn làm ra hành động quân sự cực lớn.”
Trong lòng Huyền Vũ hoàng thầm kêu Chu Chỉ Nhược quả nhiên thông tuệ, khích lệ nói: “Nói nghe rất có ý tứ, nói tiếp đi.”
Đâu là có ý tứ, căn bản là muốn để ta chơi đoán xem a.
Kỳ thực hành động