"Cao Trường Cung, ta đã nói với ngươi, trên người ngươi bị thương, nếu uống rượu quá nhiều, ta cam đoan thương thế của ngươi tuyệt đối không lành đâu!"!" Đậu Ảnh nhịn không được ra miệng ngăn cản.
Trường Cung áy náy gật đầu, "Đa tạ cô nương nhắc nhở.
"
Tôn Ninh cười to nhìn Đậu Ảnh, "Ngươi nhìn xem vị Thất sư muội Đậu Ảnh này của ta có giống quả ớt nhỏ không? Trước kia khi còn học chung ở Y Tiên môn, nàng đã có tính tình này, ba năm sau gặp lại, tình tình vẫn như xưa.
"
"Sư huynh ngươi!" Đậu Ảnh đỏ mặt, "Ta bất quá chỉ dặn dò người bệnh thôi! Ta dữ chỗ nào chứ?"Trường Cung cười khẽ gật đầu, "Đậu cô nương quả thật không hề dữ, chỉ thẳng tính mà thôi.
"
Nói xong, tiếu dung Trường Cung dần dần tan biến, như có điều suy tư nhìn phong tuyết ngoài tiệm, "Tôn lang trung, chúng ta muốn về thành Trường An, xem ra chỉ có thể chờ đến ngày đại hôn của quận chúa.
"
Tôn Ninh gật đầu, "Trước giờ vẫn nghe nói Lan Lăng Vương đại Tề hữu dũng hữu mưu, ta tin ngươi.
"
"Các ngươi thật muốn trở về?" Mắt Đậu Ảnh đầy sự lo lắng, "Các ngươi rõ là muốn đi tìm cái chết, cho dù y thuật ta có giỏi, cũng cứu không được kẻ muốn xuống Hoàng Tuyền!"Trường Cung giãn mày, cầm bình rượu đứng lên, cười đến thản nhiên, "Ngay cả đậu cô nương cũng cảm thấy chúng ta trở về là chịu chết, tất nhiên thành Trường An kia là nơi an toàn nhất.
"
Đoạn nói xong, Trường Cung ngửa đầu uống ngay một ngụm rượu ấm, nhìn ra đường núi hiểm trở giữ phong tuyết, "Cho dù thành Trường An là Hoàng Tuyền, lần này, ta cũng phải trở về.
"
"Sư huynh trở về là vì danh lợi, còn ngươi về làm gì?" Đậu Ảnh không hiểu, nhìn người ôn nhuận như ngọc trước mắt, "Ngươi ở đại Tề chẳng phải rất tốt sao? Vì sao hết lần này tới lần khác muốn tới quỷ môn quan chịu chết?""Chỉ vì một lời hứa của quân tử.
"
Trường Cung cười thản nhiên hơn, cuối cùng từ khóe môi gọi lên một cái tên, "Tử Dạ! "
Đậu Ảnh càng bối rối, muốn hỏi tới cùng, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt thanh tịnh của Trường Cung, vội vàng bối rối né tránh, trái tim không tự chủ được nhảy dựng lên.
Bên ngoài đường núi hiểm trở, phong tuyết càng lúc càng lớn, mùa đông này, không biết còn muốn rơi xuống bao nhiêu trận tuyết mới chịu thôi?Hai ngày thời gian thoáng chốc đã qua, phong tuyết hơi giảm, nắng ấm lan tỏa khắp không gian.
Không biết có phải hay không là bởi vì tin vui đại hôn của quận chúa chấn động trời xanh, hôm nay thời tiết phá lệ quang đãng, giữa những ngày đông lạnh lẽo thật đáng quý.
Từ sáng sớm Thành Trường An đã náo nhiệt, mà một khắc cũng không hề dừng lại.
Đại môn Phủ Thừa tướng, tân khách nối liền không dứt, âm thanh chúc mừng không dứt.
Vũ Văn Lăng Vân mặt mày tái nhợt dựa vào cột trụ đại đường, lạnh nhạt nhìn Kỳ Lạc ăn mặc chỉnh tề ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong hậu viện ra tới đại đường, —— nàng mặc dù thân mang đại hồng hoa[1], thế nhưng sắc mặt so với hắn cũng không khá hơn chút nào? dáng vẻ giống như tâm sự nặng nề, nào có nửa phần vui mừng?Tiểu tử này, thật sự là có số bát bối tử [2]!"Cung hỉ cùng hỉ!" Quan lại gặp được Kỳ Lạc, vội vàng nghênh đón.
"
A!.
Đồng hỉ đồng hỉ.
"
Kỳ Lạc đột ngột đáp lời khiến quan lại lập tức trợn nhìn mặt, cẩn thận xem Kỳ Lạc, tiểu tử này chẳng lẽ là đồ ngốc?Kỳ Lạc hồi phục thần trí, áy náy chắp tay gượng cười nói: "Ta chỉ thật cao hứng, không được tỉnh táo, đại nhân chớ trách a.
"
"Ha ha, thiên hạ có bao nhiêu người muốn làm Quận mã gia, kỳ tướng quân, tương lai người sẽ còn cao hứng hơn nữa!" Quan lại cười to nói, không bao lâu lại có cả đám quan lại vây lấy Kỳ Lạc, không ngừng chúc mừng.
Kỳ Lạc không ngừng kêu khổ, thật vất vả nhịn đến giờ phụng chỉ dạo phố, bối rối trốn ra đại đường, nhảy lên bạc yên trên bạch mã buộc thêm tú cầu đỏ thẫm, lúc này mới thoải mái thở một hơi, vỗ vỗ gương mặt sắp cứng ngắc vì cười quá nhiều.
"
Quận chúa xuất các —— "Người chủ trì hát vang một tiếng, Linh Ca đầu đội hỷ khăn, thân mặc hồng y, được nha hoàn hai bên đỡ ra khỏi phủ Thừa tướng, leo lên kiệu hoa.
Màn kiệu hoa buông xuống,, tiếng pháo nổ náo nhiệt vang lên.
Kỳ Lạc có chút thất thần nhìn kiệu hoa của Linh Ca được nâng lên, chút nữa bái thiên địa xong, nếu tôi đột nhiên biến mất, có tính là hối hôn không?Kỳ Lạc tràn đầy tâm sự thở dài, kéo chặt dây cương, quay đầu nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: "Tử Dạ! "
Sau khi dạo xong các khu phố ở trong thành Trường An, Kỳ Lạc cùng kiệu hoa quay về phủ Thừa tướng.
Kỳ Lạc vừa nhảy xuống bạch mã, liền có bà mối nắm một đầu của dây tú cầu đỏ thẫm, nhét vào trong tay Kỳ Lạc.
"
Quận mã gia, cần phải cầm chắc.
"
Kỳ Lạc bất đắc dĩ nhận lấy, mặt mũi tràn đầy đắng chát, cứng đờ nhìn bà mối đưa đầu dây còn lại cho Linh Ca.
"
Tân nhân hồi phủ bái thiên địa —— "Người chủ trì hô to một tiếng, Kỳ Lạc trầm trọng cất bước đi vào hỉ đường.
"
Nhất bái thiên địa —— "Thân thể Kỳ Lạc chấn động, thất thần nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy ưu sầu, thật lâu không quỳ xuống.
Vũ Văn Hộ sầm mặt lại, mở miệng, "Ái tế, ngươi thế nào?""Ta!
Ta chỉ thật cao hứng, nên thất thần! "
Kỳ Lạc hoảng sợ bình tĩnh lại, quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía bầu trời quang đãng bên ngoài phủ.
Vũ Văn Hộ lạnh lùng nhìn Kỳ Lạc xoay người qua, ánh mắt bén nhọn nhìn Kỳ Lạc, dù chưa nói chuyện, thế nhưng đáy mắt đã có một chút tức giận.
"
Nhị bái cao đường —— "Kỳ Lạc tránh né ánh mắt Vũ Văn Hộ, cúi đầu quỳ xuống, bái lạy Vũ Văn Hộ cùng thừa tướng phu nhân bên cạnh ông.
Thừa tướng phu nhân sống ở một nơi rất sâu trong tướng phủ, ngày thường cũng chưa từng rời khỏi hậu viện, đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Lạc nhìn thấy khuôn mặt trắng thuần của vị thừa tướng phu nhân này, khí chất lạnh lùng bẩm sinh giống Linh Ca đến mấy phần.
"
Phu thê giao bái ——"Kỳ Lạc hít một hơi thật sâu, nhìn Linh Ca đắng chát cười một tiếng, dập đầu trước mặt nàng.
"
Lễ thành —— đưa vào động phòng!"Người chủ trì hát vang một tiếng, Linh Ca bị nha hoàn đỡ lên, đưa vào động phòng nơi hậu viện.
Kỳ Lạc vừa định đứng dậy đi theo, lại bị Vũ Văn Hộ đè xuống, kinh ngạc nhìn ông, "Tướng gia! "
"Ngươi còn gọi ta tướng gia?" Vũ Văn Hộ bất mãn trừng mắt về phía nàng.
Kỳ Lạc vội sửa lời nói: "Là!
Là ta lỡ miệng, hẳn là nhạc phụ đại nhân!"Vũ Văn Hộ tràn đầy thâm ý đỡ Kỳ Lạc dậy, ánh mắt âm trầm quét qua người Kỳ Lạc, "Hôm nay ngươi đã thành con rể của ta, sau này tự nhiên là người một nhà, hẳn phải biết đạo lý, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
"
Kỳ