Nghe tiếng pháo nổ náo nhiệt ngoài cửa nổ, Tử Dạ nhàm chán nhai nhai mấy thứ điểm tâm nhỏ, ở trong tiểu trúc đi tới đi lui.
"
Trường Cung a Trường Cung, ngươi cũng đừng ngày mai mới đến, nếu không Tiểu Lạc Lạc không qua khỏi đêm nay đâu.
"
Tử Dạ có chút sầu lo nhẹ nhàng đẩy một góc cửa gỗ ra, nhìn nha hoàn bận rộn lui tới bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu Lạc Lạc, cô cũng đừng làm gì ngu ngốc, nhất định phải sống sót qua khỏi đêm nay!""Cô nương sao không ngẫm lại xem tối nay ngươi sẽ trải qua như thế nao?" Một giọng nói xa lạ vang lên, Tử Dạ hốt hoảng quay đầu, đã thấy sau lưng gã đàn ông hôm nọ phục kích nàng cùng Kỳ Lạc trong tuyết, Lý Phong!Tử Dạ cuống quít chạy tới cánh cửa bị đóng chặt, nhưng cố sức thế nào cũng không mở ra được, hắn vào đây bằng cách nào chứ?!Lý Phong dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tử Dạ, "Cô nương không cần cố sức, nơi ta muốn đến, cho dù cửa có bị khóa chặt, ta cũng có cách vào.
"
Lý Phong nói xong tới gần Tử Dạ một bước, ngươi vẫn luôn ở chỗ này, vậy kẻ đã cứu Cao Trường Cung đêm hôm đó là một người khác.
"
"Ngươi đừng qua đây! Tử Dạ hét to một tiếng, đứng thẳng lên "Ta nói thế nào cũng coi là bằng hữu của Quận mã gia, nếu hắn biết ta xảy ra chuyện, ngươi sẽ không có một ngày tốt lành đâu!"Vậy sao? Lý Phong cười lạnh, "Ngươi thật nghĩ quận chúa cái gì cũng không biết? Từ đầu đến cuối quận chúa bất quá xem ả ta là một quân cờ mà thôi, huống hồ, cho dù không phải quân cờ, quận chúa cũng sẽ không thích một nữ tử, ngươi nói xem có phải không nào?"Ngươi!" Tử Dạ thầm kêu không ổn, "Tiểu Lạc Lạc lần này đã vô bẫy quá sâu rồi!"Lý Phong nhún vai, nói: "Cô nương hẳn là người thông minh, nên sẽ không bức ta động thủ bắt ngươi đi gặp quận chúa?"Tử Dạ khóe môi khẽ cong, gượng cười nói: "Kì quái, hôm nay nàng không phải tân nương tử sao? Đang yên đang lành muốn gặp ta làm gì? Ta ngược lại không muốn gặp nàng, huống hồ, nếu ngươi cố tình bức bách, coi chừng ta hô một tiếng, thông báo Quận mã gia giấu một nữ tử trong phòng mình! Nhìn xem hôm nay đến tột cùng là ai chết trước?""Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội này à?" Đốt ngón tay Lý Phong đột nhiên vang lên rắc rắc, mắt bỗng nhiên xuất hiện sát ý.
Tử Dạ lại đột nhiên phá lệ vũ mị cười nói: "Ta ngược lại thật ra không muốn làm ác nhân, cho nên, tin tưởng ngươi cũng sẽ không để ta làm ác nhân, có phải thế không?" Nói xong, bắn mị nhãn về phía Lý Phong, hai hàng lông mày nhíu chặt đột nhiên giãn ra.
Lý Phong vẫn nghi hoặc nhìn biểu tình của Tử Dạ biến hóa, bỗng dưng giật mình khi sau lưng có đạo gió mát đánh tới, vừa định thác thân tránh thoát, lại chỉ cảm thấy dưới xương sườn đau nhói, một cây kim châm đã đâm tới dưới xương sườn hắn.
Cảm giác tê dại trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân, Lý Phong vừa muốn hô to, chỉ thấy Trường Cung thân mặc thường phục màu đen, cười điểm trúng huyệt câm của hắn, nói với người vừa thi châm: "Châm pháp của Đậu cô nương quả nhiên vô thanh vô tức, ngay cả đường đường vệ chủ của Khác Sát Vệ cũng chẳng phát giác được cây châm của cô nương, Trường Cung thật sự là bội phục.
"
Lý Phong mở to hai mắt, không dám tin tưởng ngã xuống, cảm giác tê dại mãnh liệt khiến hắn buồn ngủ chìm vào mộng đẹp.
Đậu Ảnh ngẩng cao đầu, trừng Trường Cung một chút, "Ngươi ít cười một chút, nhanh chóng cứu người ngươi muốn cứu đi, ta đang lo lắng cho an nguy của sư huynh!"Trường Cung gật đầu cười một tiếng, "Đậu cô nương, chúng ta đã có thể bình yên trà trộn vào Trường An, ai cũng chẳng ngờ chúng ta dám trở về, giờ phút này tôn lang trung tất nhiên đã bình yên đến cửa cung, về phần có thể nhìn thấy được Vũ Văn Ung hay không, thì còn phải xem bản lãnh của hắn.
"
Nói xong, Trường Cung chắp tay cúi đầu với Đậu Ảnh, "Hai lần cứu giúp, Trường Cung ngày khác báo đáp.
"
Đậu Ảnh đắc ý cười một tiếng, "Ngươi thế nhưng đường đường là Lan Lăng Vương, nói chuyện cần phải chắc chắn!""Tự nhiên chắc chắn!" Trường Cung cười nói, quay đầu nhìn về phía Tử Dạ nãy giờ vẫn chẳng nói lời nào, "Tử Dạ, chúng ta cần phải đi.
"
Nhớ tới ta rồi đấy à? Tử Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn Trường Cung, "Ta không muốn đi nữa!" Nói xong, dư quang nhìn thoáng qua Đậu Ảnh.
Trường Cung mừng thầm trong lòng, bay tới cõng Tử Dạ lên vai, cười nói: "Hôm nay ngươi không chịu đi, ta cũng phải đem ngươi đi! Trường An xác thực không phải nơi có thể ở lâu!""Ai mà thèm!" Tử Dạ hung hăng đấm Trường Cung một quyền, còn muốn đấm thêm một quyền nữa, đã bị Đậu Ảnh lên tiếng quát bảo ngưng lại.
"
Dừng tay!" Đậu Ảnh phẫn nộ nhìn Tử Dạ, "Ta nói trước cho ngươi biết, nếu không phải sư huynh muốn ta trợ giúp Lan Lăng Vương, ta cũng sẽ không để kẻ ngốc này bị thương mà còn mạo hiểm chạy về nơi này cứu ngươi! ngày nào vết thương của Cao Trường Cung chưa lành, thì vẫn còn là bệnh nhân của ta, ngươi dám đánh hắn, ta chẳng thà giết hắn luôn ở đây, cũng sẽ không để hắn bị ngươi đánh tới rách vết thương!"Bị thương sao? Tử Dạ biến sắc, hai tay trầm trầm câu qua cổ Trường Cung, cũng không cùng Đậu Ảnh đấu khí, "Đêm đó ngươi đã bị thương?Trường Cung ôn nhuận cười một tiếng, chỉ lắc đầu, "Chỉ cần mọi người bình yên, ta bị thương một lần, không quan trọng, đi nhanh đi!"Đậu Ảnh nhìn sự cưng chiều trong đáy mắt Trường Cung, trong lòng không khỏi vì đó mà mất mát một chút, nhẹ nhàng hô một tiếng, chỉ thấy thân ảnh Lý Phong bị đẩy một cái bay thẳng chặn cửa gỗ lại,, "Chúng ta vẫn nên quay về bằng đường cũ?Trường Cung gật đầu cười một tiếng, "Không tệ, ta hộ tống hai người các ngươi bình yên ra khỏi thành trước, rồi mới trở lại cứu Kỳ Lạc.
"Vậy thì tốt, một hồi ta lại cùng ngươi trở về!" Đậu Ảnh bỗng nhiên nói ra miệng, sự lo lắng này khiến Dạ cảm thấy có chút khó chịu.
Trường Cung lắc đầu, "Một mình ta đi sẽ thuận tiện hơn, nhiều người ngược lại nguy hiểm.
"
"Ngươi lại phải mạo hiểm!" Tử Dạ nhịn không được