Trường Cung vội vã rời khỏi cửa cung, lại nhìn thấy bên ngoài cửa cung có một chiếc kiệu tám người khiêng ngừng lại, tả hữu hai bên có hơn mười tên sai vặt theo hầu."Lan Lăng Vương, đã vô sự, vội vàng ra về như vậy là vì gì đây? Màn kiệu được nhếch lên, Hòa Sĩ Khai từ trong kiệu bước xuống, ý cười âm trầm, "Bản tướng cứu ngươi một lần, là nể tình chính phi trong nhà người, chỉ là lần sau cũng e rằng nàng sẽ chẳng cứu được ngươi.Trường Cung nắm chặt song quyền, không nói một lời."Há, đúng ha, ngươi cũng có thể tự cứu mình cơ mà, chỉ cần ngươi làm trai lơ của hoàng thượng, cũng có thể bảo trụ cái mạng nhỏ nha.
Hòa Sĩ Khai cười nói xong, nhanh chân đi vào cửa cung.Trường Cung nén giận quay đầu, nhìn thấy trong cửa cung, có một tiểu đồng mười tuổi người mặc váy vàng bình tĩnh nhìn mình.
Trường Cung vội vàng ôm quyền, cung kính nói: "Vi thần bái kiến thái tử điện hạ."Tiểu đồng Mười tuổi không phải ai khác mà chính là con trai của Cao Trạm, đương kim Thái tử Cao Vĩ.Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Trường Cung, ra hiệu miễn lễ, quay đầu nhìn về phía Hòa Sĩ Khai, nói: "Tể tướng đại nhân đừng loạn nói, dơ bẩn thanh danh phụ hoàng.""Vâng!! Điện hạ dạy rất đúng." Hòa Sĩ Khai vội vàng cúi đầu."Lan Lăng Vương, chỗ ngươi nên tới không phải ở đây mà là biên quan.
Cao Vĩ nói xong, liền xoay người đi, cất bước đi vào trong thâm cung.Trường Cung hít một hơi, không phản ứng đối với Hòa Sĩ Khai quá nhiều, nàng biết, Cao Vĩ nói đúng, đây là một con đường sống, nếu nàng ở biên quan, thường sẽ có chiến loạn, Cao Trạm cũng sẽ không tuỳ tiện hồi triệu nàng, như vậy thì nàng và Tử Dạ có lẽ mới có một con đường sống.Vừa nghĩ đến đây, Trường Cung thay đổi phương hướng, đi đến Hộc Luật phủ tướng quân.Anh Nô chống cằm ngồi ở trước cửa phủ tướng quân lo lắng nhìn quanh đường phố, cứ mỗi giờ mỗi phút trôi qua thì vẻ đau thương trên mặt càng ngày càng đậm."Nha đầu, trời lạnh ngươi vẫn ngồi ở ngoài cửa, không sợ cảm lạnh à? Trường Cung bước nhanh tới, cưng chiều vuốt vuốt đầu Anh Nô."Oa! Ngươi không có việc gì! Ngươi không có việc gì!" Anh Nô hít mũi một cái, nhảy dựng lên, nắm chắc tay Trường Cung, lắc mạnh, "Xem ra ngoéo tay thật có hiệu quả!""Ha ha, xác thực hữu dụng." Trường Cung gật đầu cười một tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn phủ tướng quân, "Hộc Luật lão tướng quân có ở trong phủ không?Anh Nô cong môi,, "Cha lúc này đang ở quân doanh luyện binh, Trường Cung ca ca, ngươi chẳng lẽ không phải thủ ước đến đây sao?"Trường Cung có chút thở dài, cười nhạt nói: "Đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là ngày mai lại đến bái phỏng lão tướng quân.
Nha đầu, trời lạnh, mau mau đi vào nghỉ ngơi đi, ta về phủ trước.Anh Nô không buông tha kéo chặt tay Trường Cung, "Ta không đi!"Trường Cung không khỏi nhíu nhíu mày, "Nha đầu, nếu ngươi không ngoan, Trường Cung ca ca cũng không thích ngươi."Anh Nô giật mình, cuống quít buông tay nàng ra, "Trường Cung ca ca, ta nghe lời là được rồi mà."Trường Cung cười cười, nói: "Đã nghe lời, liền vào phủ nghỉ ngơi đi."Anh Nô không thôi nhìn Trường Cung, chỉ vén vén mái tóc dài, "Trường Cung ca ca, kỳ thật ta không phải nha đầu, ngươi nhìn xem, ta đã tới tuổi cập kê rồi, ta đã trưởng thành rồi mà.
Vừa mới nói xong, hai gò má đã hồng nhuận.Trường Cung tựa hồ ý thức được cái gì, áy náy cười nói: "Xác thực đã tới tuổi cập kê rồi, xem ra nha đầu ngươi cũng phải có nhân sinh thuộc về mình rồi, Trường Cung ca ca chúc ngươi sớm được gả cho lương nhân, bạch đầu giai lão.Hai gò má Anh Nô tựa hồ càng đỏ, "Kỳ thật...!Kỳ thật Anh Nô chờ mong ngày này thật lâu...""Ha ha, hôm nay đã muộn, ta cũng nên sớm hồi phủ, miễn cho Chức Cẩm lo lắng.
Nha đầu, chúng ta ngày khác trò chuyện tiếp, có được hay không?" Trường Cung đột nhiên cắt ngang Anh Nô, "Ngươi đã tới tuổi cập kê ta cũng nên hiểu chút cấp bậc lễ nghĩa, tuyệt đối không thể dơ bẩn thanh danh ngươi -- Trường Cung cáo từ.""Trường Cung ca ca..." Anh Nô muốn gọi Trường Cung lại, thế nhưng Cung đã xoay người đi mất, bước nhanh rời khỏi cửa phủ tướng quân.Anh Nô mỉm cười cúi đầu, nhìn lòng bàn tay của mình, dư ôn lòng bàn tay của Trường Cung vẫn còn, điều này đủ khiến tâm nàng tràn đầy ấm áp.Trường Cung đã vào cung thật lâu vẫn chưa thấy trở về, Tử Dạ cùng Chức Cẩm ở vương phủ chờ đến sốt ruột, đã liên tiếp kêu không biết bao nhiêu ngươi đi nghe ngóng tin tức.
"Nguyện Phật Tổ phù hộ vương gia bình yên." Chức Cẩm thì thào nhất niệm, chắp tay trước ngực, quỳ xuống trước bầu trời âm trầm, "A di đà phật."Tử Dạ ngơ ngác nhìn nàng, tâm tâm niệm niệm Trường Cung như thế, phần si tình này, nàng thân là người ngoài cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng, thông minh như Trường Cung, hẳn cũng biết rõ mới phải, vì sao hết lần này tới lần khác lại xa lạ với nàng như vậy?"Lạc cô nương." Chức Cẩm thành kính bái xong trời xanh, bỗng nhiên đứng dậy kêu Tử Dạ một tiếng, cũng làm cho Tử Dạ cảm thấy có chút băn khoăn."Ách...!Ta đây, có việc gì? Tử Dạ không biết nên làm sao tới tiếp lời.Chức Cẩm an tĩnh nhìn mặt Tử Dạ, lắc đầu cười một tiếng, "Ngươi quả thật rất xinh đẹp, vương gia thích ngươi cũng là lẽ đương nhiên.Tử Dạ gấp giọng nói: "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, Vương phi nương nương, ta cùng Trường Cung kỳ thật cũng không phải là..."Chức Cẩm chỉ là ôn nhu cười cười, tiến lên kéo tay Tử Dạ, "Bất kể là phải hay không, đều không không quan trọng.
Quan trọng là, vương gia từ này sẽ không còn cảm thấy cô độc, như vậy là đủ rồi.
Nói xong, Chức Cẩm nhẹ nhàng phủi phủi y phục Tử Dạ, "Ở vương phủ này, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám gọi thẳng tục danh của vương gia, mà từ khi Chức Cẩm gặp cô nương, đã nghe thấy cô nương gọi thẳng tục danh của chàng,, đủ thấy vương gia rất sủng ái ngươi, đã sớm đặt ngươi ở trong lòng.""Ta..." Tử Dạ liên tiếp lắc đầu, "Danh tự vốn là dùng để gọi, chỗ của ta, bất kể là ai, đều sẽ trực tiếp gọi danh tự người đó,, điều này đại biểu điều gì đặc biệt hết.Chức Cẩm có kinh ý mà nhìn Tử Dạ, "Chỗ của ngươi là chỗ nào?Tử Dạ trịnh trọng gật đầu, "Ta...!Ta vô tâm đoạt Trường Cung với ngươi, ngươi hãy tin ta.Chức Cẩm cười khổ một tiếng, "Ngươi vô tâm như thế này, còn tốt hơn nhiều so với ta hữu tâm nhiều năm, năm đó nếu ta nhìn thấu