"Nàng là ai?" Tử Dạ nhấc màn xe lên, nhìn thấy thân ảnh Chức Cẩm, tuy miệng vẫn hỏi, nhưng từ động tác Trường Cung dìu nàng cũng có thể biết được thân phận của nàng.Xa phu cung kính nói: "Vị này là chính phi của vương gia, Trịnh thị.""A." Trong lòng Tử Dạ bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an, không nói rõ được tư vị tận đáy lòng, chỉ muốn tạm thời thoát khỏi hoàn cảnh có chút lúng túng này.Giờ đây Tử Dạ chỉ cảm thấy mình rất buồn cười, nàng vốn dĩ cùng Trường Cung về Nghiệp Thành, vì muốn giúp nàng thay đổi số mệnh, kết quả là, đến tột cùng thì nàng lấy thân phận gì để giúp nàng ấy nghịch thiên một lần chứ?"Tử Dạ." Trường Cung gọi khi thấy nàng thất thần.Tử Dạ nhẹ gật đầu, ảm đạm cười một tiếng, nhảy xuống xe, đi tới chỗ hai người."Vị này hẳn là chính phi của ngươi, tới đúng lúc lắm, chí ít ta không cần giúp ngươi diễn kịch nữa.
Tử Dạ lên tiếng nói trước, cũng làm cho Trường Cung cảm thấy có chút không biết làm sao.Chức Cẩm lặng yên nhìn thần sắc của hai người một chút, rồi nhẹ nhàng hít một hơi, tiến lên kéo tay Tử Dạ, cười nói: "Cô nương nhiều lần giúp Vương gia giải vây, thiếp thân rất cảm kích.""Không cần cám ơn ta, Trường Cung cũng giúp ta không ít, ta chỉ là không muốn thiếu hắn.
Tử Dạ tiếp tục dùng lời kéo dài khoảng cách của mình với Trường Cung, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, Lạc Tử Dạ nàng bất quá cũng chỉ có thể làm một tiểu tam vào thời cổ đại thôi, ở thời hiện đại đã không thèm làm, huống hồ chi là vào thời cổ đại chứ?Những lời cảm tạ này, hãy chờ khi ta quay về mà vẫn giữ được mạng rồi hãy nói.
Trường Cung tái nhợt, Hai người lên xe ngựa trước đi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên lên đường thôi.Chức Cẩm nhẹ nhàng thở dài, "Vương gia không cần lo lắng, lần này hồi kinh, không có việc gì đâu.Trường Cung gật đầu cười nói: "Ngươi có thể nói như vậy, ta tin ta sẽ không sao.
Nói xong, Trường Cung không nhìn Tử Dạ lâu, mà chỉ đi tới con ngựa bên cạnh Chức Cẩm, nói với tất cả tướng sĩ: "Nhanh chóng lên ngựa, chúng ta xuất phát!"Dạ rõ!Tứ nhi dẫn đầu lên ngựa, nắm chặt dây cương trong tay, nhìn về phía Trường Cung."Giá!" Trường Cung ghìm con ngựa, đi đầu phi nhanh về phía trước."Cô nương..." Chức Cẩm nhìn bóng lưng Trường Cung, nặng nề thở dài, quay đầu với bụng đầy tâm sự nhìn về phía Tử Dạ."Ta tên Lạc Tử Dạ, ngươi có thể gọi ta là Tử Dạ." Tử Dạ gật đầu cười một tiếng, "Ngươi yên tâm, ta cùng với nàng chỉ là..."Chức Cẩm lắc đầu, khàn giọng nói: "Thật ra ta đang chờ mong có một nữ tử như ngươi xuất hiện, có thể làm chuyện ta không làm được.""Cái gì?" Tử Dạ sững sờ, bỗng nhiên không rõ ý tứ của Chức Cẩm.Chức Cẩm cười chua xót, "Ta và vương gia có một khúc mắc, mãi mãi chẳng thể nào tháo được ——" có chút dừng lại, Chức Cẩm ra hiệu Tử Dạ lên xe, "Đi thôi, nếu lạc lại phía sau quá lâu, vương gia tất nhiên sẽ lo lắng vì ngươi.""Các ngươi..." Tử Dạ biết có cố hỏi, Chức Cẩm cũng sẽ không nói, đành phải tùy theo lên xe ngựa.Tử Dạ có nhiều vấn đề muốn hỏi, đáng tiếc Chức Cẩm lại không nguyện ý nói nhiều, ngẫu nhiên một câu hàn huyên, cũng chỉ gật đầu cười một tiếng mà qua.Tử Dạ hiểu, đây là bí mật thứ hai của Trường Cung, rốt cuộc thì giữa nàng và vị Trịnh vương phi này có gút mắc gì? Có lẽ tương lai không lâu, nàng sẽ được biết, nhưng khi biết được bí mật này cũng có thể là khi nàng phát hiện bản thân đã lâm vào thế cục này quá sâu...Không thể tự thoát ra được! Tử Dạ âm thầm hít một hơi, không thể tự thoát ra được không chỉ có thân thể của nàng, mà còn có trái tim không an phận đang nhảy lên trong lòng ngực.Nửa tháng qua rất mau, khi cả đoàn người về tới Nghiệp Thành, thì mùa đông dài dằng dặc tựa hồ rốt cục đã có dấu hiệu chuyển mình.Đúng như những gì Chức Cẩm đã nói, trên đường đi tất cả đều bình an vô sự, điều này khiến Tử Dạ có vài phần kinh ngạc, còn đối với Trường Cung, lại là điều nằm trong dự liệu.Điều duy nhất khiến nàng không thể ngờ tới, chính là khi vừa mới vào cổng thành, đã bị gia tướng Hộc Luật gia ngăn cản lại."Trường Cung ca ca, đừng vào cung! Ta không cho phép ngươi tiến cung!" Một tiểu cô nương khoảng mười ba tuổi người mặc áo đỏ, đứng dang hai tay ra, ngăn cản trước bạch mã của Trường Cung, dẫn tới việc có vô số người qua đường vây xem.Trường Cung lắc đầu cười nói: "Ta tiến cung để gặp thiên tử, ngươi cản ta chẳng phải rước đại hoa cho Hộc Luật lão tướng quân sao? Anh Nô, bây giờ không phải lúc để đùa đâu."Không được! Ta không để ngươi đi! Tiểu cô nương Anh Nô mở to hai mắt nhìn, sự ngây thơ chẳng thể giấu nỗi sợ hãi tràn đầy trên mặt, nắm chặt góc áo Trường Cung, lắc đầu nói, "Trường Cung ca ca, ngươi mau xuống đây!"Trường Cung hít một tiếng, ra hiệu cho Tứ nhi mang Vương phi cùng Tử Dạ hồi phủ trước, lại ra hiệu kỵ binh tả hữu đuổi bớt người vây xem, lập tức nhảy xuống ngựa, đưa tay vỗ vỗ đầu Anh Nô, "Thật không thể náo loạn nha, nếu không sẽ liên lụy Hộc Luật phủ tướng quân."Anh Nô ủy khuất lắc đầu, kiễng mũi chân, tiến tới bên tai Trường Cung, buồn bã thấp giọng nói: "Trường Cung ca ca, ngươi không thể vào cung, tỷ phu Kim Niên vương gia cũng tiến cung như thế này, kết quả mãi mãi không thấy trở ra, tỷ tỷ bởi vì tưởng niệm tỷ phu vương gia Kim Niên cũng đã chết...!Ta thật sợ, sợ ngươi cũng sẽ không..."Tiểu cô nương này là nhị nữ của Hộc Luật Quang, Hộc Luật Anh Nô, trưởng nữ của y là Hộc Luật Tê Ngô, đã từng là phi của Thái Tử Cao Bách Niên, chỉ tiếc vào tháng năm năm nay Cao Bách Niên được triệu kiến vào cung, sau đó liền biến mất trong cung.
Mặc dù Hộc Luật Tê Ngô chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng có tình cảm rất tốt với Cao Bách Niên, biết được Cao Bách Niên vào cung không trở về, trong nội tâm nàng cũng biết chân tướng đến tột cùng là gì, không quá một tháng, bởi vì tương tư thành bệnh mà theo Cao Bách Niên rời khỏi nhân thế.Thân thể Trường Cung cứng đờ, nhìn nàng mắt đầy lệ quang, vội vàng cười cười, nói: "Ngươi có thể yên tâm, Trường Cung ca ca cam đoan có thể bình yên trở về."Ta sợ!" Anh Nô vẫn lắc đầu, "Ngươi không đi có được hay không?"Trường Cung mỉm cười lắc đầu, đưa tay ra, dựng thẳng ngón út lên, Không thì thế này đi, hôm nay sau khi rời khỏi cung Trường Cung ca ca liền đến Hộc Luật phủ tướng quân tìm ngươi, quyết không nuốt lời.""Tốt! Đây là ngươi nói!" Anh Nô đưa tay ra, đỏ mặt móc lấy ngón út Trường Cung, nói, "Ngươi mà nuốt lời, ta cam đoan sẽ khóc ngập phủ viện nhà ngươi!"Ha ha, nữ tử khóc sẽ không đẹp, rất yếu ớt đó.
Trường Cung lắc đầu cười một tiếng, "Tốt, ngươi trước tạm Hồi tướng quân phủ đi.""Trường Cung ca ca, ngươi đã hứa rồi, không cho phép gạt ta!" Anh Nô vẫn không yên lòng dặn dò một câu.Trường Cung gật đầu nói: "Ta từ trước tới giờ chưa từng gạt người.""Tốt! Vậy ta chờ ngươi!" Anh Nô như trút được gánh nặng, nhẹ gật đầu, phân phó bọn gia tướng hồi phủ.Trường Cung hút một hơi thật sâu, trở mình lên ngựa.
Vốn nên ở ngoài thành chờ đợi Hộc Luật Thế Hùng cùng nhau diện thánh, chỉ tiếc đã có Chức Cẩm nghênh đón ngoài trăm dặm, vô cớ kéo dài thời gian diện thánh, chỉ sợ sinh lộ biến thành tử lộ, cho nên lần này, Trường Cung nhất định phải một mình diện thánh.Có lẽ, nàng sẽ trở thành Cao Bách Niên thứ hai, có lẽ, nàng sẽ không, bởi vì có Chức Cẩm.Lòng Trường Cung tràn đầy phức tạp, nghĩ đến lời Chức Cẩm nói