Sắc trời dần dần tối, trong rừng rậm dưới núi đá hiện lên ánh lửa, Đậu Ảnh cùng Kỳ Lạc run rẩy tới gần đống lửa, hai gò má đã bị cóng đến phát xanh."Đậu...!Đậu cô nương, ngươi...!Ngươi vẫn nên mang quần áo ướt cởi...hơ cho khô...!Kỳ Lạc run rẩy mở miệng, run rẩy đứng lên, "Ta...!Ta cam đoan sẽ không xem ngươi...Đậu Ảnh chần chờ nhìn Kỳ Lạc, "Vậy...!Vậy ngươi không sợ lạnh à?"Kỳ Lạc khó khăn giật giật môi, nói: "Ta...!Ta có thể chống cự ở...!Hắt xì!" Nói xong, đã nhịn không được hắt xì hơi một cái thật to.Đậu Ảnh đứng lên, tóm lấy áo giáp của nàng, Ngươi thật...!Thật sự là kỳ quái, rõ ràng...!Đều toàn thân ướt đẫm...!Ngươi còn mặc loại này...!Băng lãnh áo giáp...!Nếu là cảm mạo...!Ta chỗ này nhưng không có dược liệu cứu ngươi."Kỳ Lạc khó xử mà cúi đầu nhìn mình một chút, rung động đem áo giáp cởi xuống, ném sang một bên, "Đậu...!Đậu cô nương dạy rất đúng...!Ta...!Ta không thể cảm mạo..."Cảm...mạo? Đậu Ảnh bối rối nhìn Kỳ Lạc.Kỳ Lạc hoảng sợ tiếp lời nói: "Nơi này...!Gọi là bệnh thương hàn đi..."Đậu Ảnh nhíu mày muốn đưa tay giúp Kỳ Lạc bắt mạch, "Ngươi...!Để cho ta bắt mạch liền biết."Kỳ Lạc hoảng sợ lui ra phía sau một bước, "Đừng...!Đừng...!Nam nữ thụ thụ bất thân..."Đậu Ảnh buồn cười, lại một lần nữa xem kỹ Kỳ Lạc trước mắt, tuấn lãng có thừa, tuy nhiên lại chân chất đến đáng yêu, không khỏi sinh ra một số hảo cảm, "Lời này nên ta nói...!Mới phải chứ.."Kỳ Lạc đỏ mặt lên, sắc thanh bạch trên mặt phá lệ rõ ràng, "Ta...!Ta vẫn là đứng xa một chút thì tốt hơn.Đậu Ảnh nhẹ nhàng than thở, "Ta rốt cuộc minh bạch vì sao Vũ Văn Linh Ca muốn giữ ngươi ở bên cạnh bằng mọi thủ đoạn.Kỳ Lạc khẽ giật mình, "Ngươi nói cái gì?"Đậu Ảnh nghiêm mặt nhìn Kỳ Lạc, "Ngươi thật...!Muốn biết?"Kỳ Lạc gật đầu, "Đến tột cùng Linh Ca vì sao lại muốn giết ngươi, ngươi đến cùng biết chuyện gì hả?Đậu Ảnh lại lắc đầu, "Nếu để cho ngươi thấy rõ chân diện mục của Vũ Văn Linh Ca, ngươi...!Sẽ không đau lòng à?"Kỳ Lạc chần chờ, nhăn nhăn mi tâm, "Ta...!Ta không biết...!Ta..."Một chữ tình này, thân ngươi đã ở trong đó, lại không thấy rõ lòng của mình sao? Đậu Ảnh như có điều suy tư lắc đầu, "Ta đột nhiên cảm giác được, có lẽ ngươi nói cũng đúng, nếu ngươi có thể thay đổi Vũ Văn Linh Ca, so với để ngươi cùng nàng đối lập thì sẽ tốt hơn.""Ta đối lập với nàng? Kỳ Lạc kinh hãi, "Sao có thể...""Có chút chân tướng, phải xem ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không.
Đậu Ảnh cảnh giác nhìn rừng rậm chung quanh, đột nhiên xích lại gần tai Kỳ Lạc, nói mấy câu, rồi lui về sau một bước, "Nếu có một ngày, ngươi muốn biết chân tướng, có thể đến đó tìm ta.""Được." Kỳ Lạc do dự gật đầu, "Ta không muốn cùng Linh Ca đối lập, ta tin tưởng nàng thật ra là người tốt..." Đang khi nói chuyện, Kỳ Lạc hồn nhiên quên đi rét lạnh trên người, chỉ cảm thấy một trái tim ấm áp, "Nàng không giống Tử Dạ, không tin ta, chí ít ta biết mỗi một câu nói mà ta nói, nàng đều tin tưởng."Đậu Ảnh ngơ ngác nhìn mặt Kỳ Lạc, "Có lẽ, nàng thích ngươi ở điềm này."Đúng rồi,nhắc tới Tử Dạ..." Kỳ Lạc vừa định nói tiếp, đã giật mình khi rừng rậm sau lưng truyền đến tiếng vang khác thường, vội vàng bảo hộ Đậu Ảnh ở sau lưng, "Đậu cô nương, ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho bọn họ làm ngươi bị thương!Đậu Ảnh nhịn cười không được, cũng không trả lời, chỉ nhìn bóng lưng Kỳ Lạc thật sâu, nói thầm: "Ngươi...!Một nam tử đơn giản, tinh khiết chân thành, mà Lạc Tử Dạ lại vứt bỏ ngươi theo tên hồ ly Cao Trường Cung kia, không biết sau này có hối hận hay không? Tên hồ ly kia luôn luôn để cho người ta nhìn không thấu tâm tư, tất nhiên sẽ không dễ dàng lọt vào kế sách của Vũ Văn Linh Ca, Lạc Tử Dạ hẳn là sẽ vô sự...!Vũ Văn Linh Ca gặp gỡ ngươi, có lẽ là cơ hội cuối cùng cho nàng quay đầu là bờ...!Thầy thuốc có thể chữa thân, mà khó cứu tâm, nếu ngươi có thể khiến tâm Vũ Văn Linh Ca không còn tràn ngập giết chóc, tốt hơn cả việc ta cứu trăm người...""Hưu!"Một mũi tên bắn lén phóng tới, Kỳ Lạc giữ chặt tay Đậu Ảnh, tránh vào một bên thạch đá, bảo vệ Đậu Ảnh, "Cẩn thận!"Đậu Ảnh bỗng nhiên cùng nàng gần trong gang tấc, y phục ẩm ướt kề nhau, không khỏi vì vậy mà tâm bỗng nhiên nhảy một cái, không tự giác mà đỏ mặt, vô ý thức đẩy trúng lồng ngực Kỳ Lạc, sau đó hơi khựng lại rồi hoảng sợ rút tay trở về, "Ta..."Kỳ Lạc trông thấy nét đỏ ửng trên mặt nàng, sau khi xê dịch, có chút kéo dài khoảng cách, Không...không sao..."Ngươi lo lắng đằng sau kìa! Đậu Ảnh lấy lại bình tĩnh, chỉ nhìn thấy sát thủ áo đen đã lướt ra khỏi rừng rậm.Kỳ Lạc xoay người sang chỗ khác, lưng dán lên người Đậu Ảnh, nói: "Có ta làm lá chắn,, ta tin tưởng bọn họ không dám động tới ngươi.""Thế nhưng ta cũng không trốn thoát được." Đậu Ảnh ý thức được điểm này, không khỏi hít vào một hơi."Vù vù!"Vài tiếng phi tiễn vang lên, sát thủ áo đen đang lao tới lập tức bỏ mạng trong loạn tiễn."Kỳ lang!" Nữ tử áo lông trắng từ trong rừng rậm đi đầu vọt ra, lo lắng vạn phần vọt tới trước mặt Kỳ Lạc, ôm chặt lấy Kỳ Lạc, "Ngươi làm ta lo lắng sắp chết rồi này!"Mạt tướng bất tài không bảo hộ được Quận mã gia, mời Quận mã gia trách phạt." Gia tướng Phủ Thừa tướng nhao nhao quỳ xuống đất."Linh Ca, cẩn thận bị cảm lạnh, y phục ta..." Kỳ Lạc nhẹ nhàng đẩy Linh Ca ra, trong mắt có mấy phần phức tạp và thương tiếc hào quang, "Ta không sao, có phải đậu cô nương cũng có thể bình yên hay không?Linh Ca cười gật đầu, "Hôm nay có binh sĩ ở quân doanh ngoài thành đến tướng phủ báo tin, nói ngươi bị người áo đen ám sát, ta liền vội gấp mang binh đi ra ngoài tìm ngươi...!Chắc là đậu cô nương lại cứu ngươi một lần a? Xem ra ta lại thiếu đậu cô nương một nhân tình." Nói xong, Linh Ca tràn đầy thâm ý nhìn về phía Đậu Ảnh, muốn từ nét mặt của nàng nhìn ra đến tột cùng nàng nói bao nhiêu lời cho Kỳ Lạc nghe.Đậu Ảnh khoát tay áo, nói: "Ta biết