Kỳ Lạc giúp Linh Ca dịch góc chăn, Linh Ca đã ngã vào trong lòng của nàng, muốn hấp thu ấm áp của nàng.Kỳ Lạc ôm sát đầu vai của nàng, ôn nhu nói: "Linh Ca, đừng sợ, sẽ ấm áp lên."Linh Ca khẽ gật đầu, "Ta đúng là nữ nhân tàn nhẫn, diện mục thật của ta không phải ở trước mắt ngươi,, ta đã giết qua rất nhiều rất nhiều người."Kỳ Lạc nghiêng đầu nghe, đưa tay nắm chặt tay của nàng, "Ta biết, ta chỉ hy vọng từ nay về sau, ngươi sẽ không giết người nữa."Linh Ca trào phúng lắc đầu, "Ta nghĩ ta không quay đầu lại được, những chuyện lúc trước ta quên không được...""Lúc trước?" Kỳ Lạc đột nhiên cảm giác được người trước mắt khiến nàng rất đau lòng, không nhịn được ôm chặt Linh Ca, "Ngươi có thể."Thanh âm Linh Ca có chút chua xót, "Bảy năm trước, ta vừa tới tuổi cập kê..."Kỳ Lạc ngơ ngác nhìn mặt Linh Ca, đau lòng vuốt lên vết thương trên má nàng, an tĩnh nghe nàng kể chuyện năm xưa.Bảy năm trước, Linh Ca vẫn là thiên kim tướng phủ, vừa qua khỏi đại lễ cập kê, đại ca Vũ Văn Lăng Vân liền dẫn nàng đi ra ngoài ngắm đèn.Khi còn bé thế giới luôn luôn tràn đầy mỹ hảo, hoa đăng các loại đầy đường, để Linh Ca cảm thấy phá lệ mỹ diệu.Linh Ca hứng thú bừng bừng chạy đến trước một cái đèn con thỏ, kích động phất tay với Vũ Văn Lăng Vân phía sau lưng, "Đại ca, ta muốn cái này.""Không nếu như để cho tại hạ mua cho ngươi, có được không? Một thanh âm xa lạ vang lên, để Linh Ca cảm thấy có chút sợ hãi, vô ý thức co rụt lại sau lưng Vũ Văn Lăng Vân, đánh giá nam tử xa lạ này.Nam tử chừng hai mươi, có chút có râu, người mặc một bộ áo đen, để cho người ta cảm thấy có chút âm trầm.
Chỉ thấy hắn mua đèn con thỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn qua Linh Ca, "Vũ Văn tiểu thư, cho người."Ta...!Ta không muốn nữa.
Linh Ca cảm thấy đáy lòng có chút bất an, chăm chú nắm chặt góc áo đại ca, "Đại ca, ta muốn về nhà, nơi này không vui."Muội muội cũng không nên hồ nháo." Vũ Văn Lăng Vân không vui kéo Linh Ca ra khỏi sau lưng, "Vương Tướng quân đã cho ngươi đèn con thỏ, ngươi phải nhận chứ, đây là cấp bậc lễ nghĩa." Nói xong, Vũ Văn Lăng Vân đối với vị nam tử áo đen kia ôm quyền nói, "Xá muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, Vương huynh xin nể mặt."Ta so lại so đo với Vũ Văn tiểu thư chứ.
Nói xong, Vương Tướng quân nhét đèn con thỏ vào trong tay Linh Ca, "Cầm chắc, nếu con thỏ này mà chạy mất thì ngươi bắt không được đâu.Vũ Văn Lăng Vân sầm mặt lại, nói: "Vương huynh, lời này của ngươi là có ý gì?"Nụ cười trên mặt Vương Tướng quân cứng đờ, nói: "Ngươi nên minh bạch, ta là có ý gì.
Mặc dù cha ngươi đại quyền trong tay, thế nhưng thiếu đi binh quyền biên quan, tiêu dao không được bao lâu.
Huynh đệ các ngươi muốn làm Đại tướng, không có sự tiến cử của Vương gia ta, các ngươi trực tiếp bức hoàng thượng hạ chỉ, chỉ sợ coi như được làm cũng danh không chính, ngôn bất thuận, sớm muộn sẽ bị Phổ Lục Như gia chiếm mất quân công hiển hách.Vũ Văn Lăng Vân nhịn một chút nộ khí, "Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Ngươi rõ ràng thu của ta rất nhiều...""Xuỵt..." Vương Tướng quân ra hiệu Vũ Văn Lăng Vân không được nhiều lời, "Nhiều người ở đây miệng tạp, nếu trong lòng có chuyện muốn nói, chi bằng chúng ta đi tới một nơi cùng nhau hảo hảo nói chuyện." "Chả lẽ lại sợ ngươi!" Vũ Văn Lăng Vân nhìn thoáng qua Linh Ca, phân phó nói với hạ nhân sau lưng nói, "Các ngươi đưa tiểu thư về, lát ta sẽ về sau.Khoan đã! Vương Tướng quân tràn đầy thâm ý mà nhìn Linh Ca, "Nếu không có giai nhân theo hầu, giữa chúng ta làm gì còn chuyện để nói chứ.
Ngươi nên hiểu, Tùy Quốc Công phủ cũng đối với binh quyền mà ngứa ngáy tay chân, bảng giá họ đưa ra cũng chẳng hề thấp hơn phủ Thừa tướng các ngươi.Vũ Văn Lăng Vân bỗng nhiên hiểu ý Vương Tướng quân, "Ý của ngươi là..." Chần chờ nhìn Linh Ca hoảng sợ đầy mắt một chút, "Ngươi muốn làm nhục phủ Thừa tướng chúng ta à!Vương Tướng quân lên tiếng cười một tiếng, "Bất quá là nữ nhân mà thôi, sớm muộn cũng là người trên giường của nam nhân.
Nàng là thiên kim tướng phủ cao quý, chẳng lẽ ngươi còn sợ nàng không gả ra được? Thế nhưng binh quyền này, ngươi nên hiểu, một khi không có, thời gian sắp tới phủ Thừa tướng các ngươi e rằng cũng chẳng dễ chịu gì đâu."Đại ca, ta sợ..." Linh Ca run rẩy nhìn Vũ Văn Lăng Vân, mặc dù không rõ bọn hắn nói cái gì, nhưng nàng biết đêm nay nhất định không yên ổn.Vũ Văn Lăng Vân ngồi xổm xuống, sờ lên đầu Linh Ca, "Muội muội, đại ca sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi.
Đi, theo ta đi, đại ca mang đến một chỗ chơi rất vui."Ta muốn về nhà..." Linh Ca rụt rụt về sau, "Ta không đi đâu hết."Vũ Văn Lăng Vân hút một hơi thật sâu, bế Linh Ca lên "Chỉ sợ, không do ngươi quyết định.
Nói xong, liếc mắt nhìn Vương Tướng quân, "Ngày mai tảo triều, ngươi biết phải nói gì rồi đó?"Đại ca đừng mà! Đừng mà! Linh Ca luống cuống, giãy dụa trong ngực Vũ Văn Lăng Vân, "Ta muốn về nhà!""Im miệng!" Vũ Văn Lăng Vân bỗng nhiên dùng cổ tay chặt một cái, khiến Linh Ca bất tỉnh.Đèn con thỏ nhỏ trượt xuống từ trong lòng bàn tay Linh Ca, rơi xuống đất, bắt đầu cháy rừng rực."Rất tốt, Vũ Văn huynh quả nhiên là làm đại sự!" Vương Tướng quân âm lãnh cười cười, "Ngươi có biết vì sao ta muốn tiến cử ngươi không?Vũ Văn Lăng Vân không đáp lời, nhìn thấy nước mắt trên mặt Linh Ca, ẩn ẩn sinh ra vẻ bất nhẫn."Bởi vì phủ Tùy Quốc Công không có mỹ nhân, ha ha ha." Vương Tướng quân nhìn Linh Ca đang hôn mê, "Mỹ nhân như giọt nước này, nếu được làm nữ nhân của ta, đối với phủ Thừa tướng các ngươi cũng không tệ đâu.Vũ Văn Lăng Vân hận mà cắn răng, lúc này bách vị tạp trần, nói không nên lời là tư vị gì.Hắn đi theo Vương Tướng quân tới một biệt viện trong thành Trường An, Vũ Văn Lăng Vân đặt Linh Ca xuống giường của Vương Tướng quân, rồi thở dài rời khỏi đó.Vương Tướng quân thỏa mãn cười một tiếng, "Ngươi yên tâm, nàng sẽ không nhớ kỹ đêm nay phát sinh chuyện gì đâu.Vũ Văn Lăng Vân trừng Vương Tướng quân một cái, "Vương huynh ngươi có ý tứ gì?"Vương Tướng quân từ trong ngực lấy ra một bình dược hoàn, Sau khi ăn cái này, ta muốn tối nay là một đêm khó quên, nhưng sáng mai khi nàng tỉnh lại, tuyệt đối sẽ không nhớ kỹ tối hôm qua đã điên cuồng ra sao.Vũ Văn Lăng Vân hít một hơi, nói: "Nàng hôm nay vừa mới tới tuổi cập kê, Vương huynh, ngươi vẫn nên thương tiếc.Vương Tướng quân cất tiếng cười to, "Ta thích, chính là nữ nhân như vậy, phấn nộn đến đáng yêu.
Chuyện chương hương tiếc ngọc, ta đương nhiên nể mặt mũi phủ Thừa tướng, sẽ không làm quá đâu.Vũ Văn Lăng Vân chỉ cảm thấy cái gì đó đang bóp tim hắn lại, "Hừng đông ta tới đón nàng.""Được." Vương Tướng quân vỗ vỗ vai Vũ Văn Lăng Vân "Ngươi nhớ nói với nàng, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, sau này ngươi vẫn là hảo ca ca của nàng ấy."Ta đã biết.""Vũ Văn huynh, ta tặng ngươi một câu, mặc kệ nữ nhân sinh ra ở đâu, cũng nhất định sẽ thành đồ chơi của nam nhân.
Dù cho là hoàng hậu cao cao tại thượng, cũng chỉ là đồ chơi của hoàng thượng.
Giá trị của nữ tử, là giúp nam nhân kiến tạo thành tựu, cho nên ngươi không nên tự trách.""..."Vũ Văn Lăng Vân nắm chặt song quyền, lẳng lặng rời khỏi biệt viện, đêm hôm ấy, gió rét, người lạnh, tâm cũng lạnh.Kỳ Lạc đau lòng ôm lấy mặt Linh Ca, êm ái vì nàng lau lệ ở khóe mắt "Linh Ca, đừng nhớ nữa, mọi chuyện đã qua rồi.Linh Ca tiếp tục tự giễu cười, "Không nhớ đến, thì những chuyện đó xem như chưa từng xảy ra sao?"Linh Ca." Kỳ Lạc ôm nàng vào lòng, Từ nay về sau sẽ không còn ai khi dễ ngươi nữa, ta cam đoan!"Linh Ca nhẹ nhàng đẩy nàng, cười đến phá lệ rét lạnh, "Những ngày sau đó, cũng không ai có thể bảo hộ ta, chỉ có ta mới có thể bảo hộ chính mình mà thôi!"Bạch!"Linh Ca bỗng nhiên kéo ống tay áo của cánh tay phải lên, phía trên vẫn còn một dấu chu sa đỏ ửng."Đây là...""Thủ cung sa." Linh Ca cười đến rất thê lương, "Ta lừa ngươi...!Ta lừa ngươi..."Kỳ Lạc thân thể chấn động, "Ngươi cùng ta...!Cũng không có...!Vậy ngươi năm đó...!Cũng không có...""Tên súc sinh kia có thể đụng