"Chức Cẩm bị bệnh?" mới sáng sớm thức Tử Dạ, liền tới thăm hỏi Chức Cẩm, mới tới cửa, liền nghe nha hoàn nói Vương phi sinh bệnh, không gặp khách.Tử Dạ lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt, quay người rời đi, xem ra nàng vẫn tự phong bế chính mình." Hôm nay Đông Cung tặng quà tới." Tứ nhi cười bưng hai hộp gấm tới, từ xa đã nhìn thấy Tử Dạ, liền cười hì hì đi tới, nói: "Lạc tiểu thư, ngài cũng đừng đi quá gấp, trong này có một hộp lễ vật thái tử phi tặng, vừa rồi cung nhân nói, ta phải tự tay trao cho ngươi.Vẻ mặt Tử Dạ vô cùng nghi hoặc, "Ta cũng có?""Đúng vậy a." Tứ nhi nói, đem hai cái hộp gấm cẩn thận đặt ở một bên, dời hộp gấm phía trên, hai tay nâng...!hộp gấm phía dưới lên, giao cho Tử Dạ, cười nói, "Đây chính là ân điển, Hộc Luật tiểu thư...!thái tử phi thật đúng là người tốt, không uổng công vương gia Vương phi đối tốt với nàng.Tử Dạ càng không rõ, nàng cùng Hộc Luật Anh Nô có lẽ ngay cả bằng hữu cũng không phải, sao lại tặng quà cho nàng? Có lẽ đáp án nằm bên trong hộp gấm này.Tứ nhi xoay người ôm một hộp quà còn lại lên, nhíu mày nhìn cửa phòng đóng chặt của Chức Cẩm một chút, nói: "Vương phi mấy ngày gần đây thân thể không tốt, hôm qua phân phó ta đi phòng bếp thu xếp chút thuốc thiện bổ thân, hi vọng nàng có thể sớm điều dưỡng tốt thân thể, sinh cho vương gia một Tiểu vương gia, vậy Lan Lăng Vương phủ chúng ta sẽ rất náo nhiệt!" Nói chuyện đến Tiểu vương gia, Tứ nhi đã cảm thấy kích động, vương gia là chủ tử tốt, thượng thiên hẳn là cho hắn một bảo bối, hưởng thụ niềm vui gia đình.Mi tâm Tử Dạ nhăn lại, im lặng thở dài, đứa bé này nếu ra đời, Trường Cung cùng Chức Cẩm sẽ phải sống với nhau ra sao đây?Tứ nhi đột nhiên tặc tặc cười cười, "Nói không chừng năm nay Lạc tiểu thư cũng có thể có tin mừng, đến lúc đó cũng sinh một Tiểu vương gia, vậy chắc chắn là song hỉ lâm môn.""Khụ khụ." Tử Dạ không khỏi đỏ mặt, trợn to mắt nhìn Tứ nhi, "Ngươi...!Ngươi nói lung tung cái gì?""Hắc hắc, tiểu nhân không dám nói lung tung cái gì, còn mời Lạc tiểu thư thông cảm nhiều hơn, tiểu nhân đem phần lễ vật này tới chỗ Vương phi giao cho nha hoàn, trước hết cáo lui." Tứ nhi nhìn thấy Tử Dạ mặt đỏ, càng cười mờ ám hơn, bước nhanh lui xuống.Tử Dạ nhịn không được cười, lẩm bẩm nói: "Ta cùng nàng như thế nào lại có hài tử hả? Cúi đầu nhìn hộp quà trong tay một chút, Tử Dạ ngồi ở trong vườn hoa, mở hộp quà ra.Bên trong để đó một bức vẽ, Tử Dạ lấy ra, đặt hộp quà ở một bên, chậm rãi mở bức họa ra --Đây là một bức chân dung, vẽ một con bạch mã ngạo nghễ cất vó, tướng quân trên ngựa giận siết dây cương, một tay cầm ngược trường thương, cực kỳ anh tuấn.
Ánh mắt Tử Dạ lập tức rơi xuống mặt của vị tướng quân đây không phải là Trường Cung thường mang mặt nạ con ác thú sao? Trong lòng giật mình, Tử Dạ cẩn thận nhìn chiếc mặt nạ này, phía trên điểm mấy vết son, không biết là người vẽ tranh này vô tâm hay là có thâm ý khác?Tử Dạ ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, nhìn lên bài thơ đề phía trên bên phải chân dung --Anh hùng nhuốm máu, từ xưa trung liệt không tóc trắng.
Thái bình khó có được, minh thương nhấp nháy nhuộm đỏ nước mắt.Tử Dạ cau mày, nhìn thấy cuối cùng có đề tên của Hộc Luật Anh Nô, "Nguyên lai bức họa này được vẽ dưới ngòi bút của nàng." Tử Dạ không khỏi tán thưởng nàng tuổi còn nhỏ liền có dạng tài nghệ này, chỉ cảm thấy phần lễ vật khiến Tử Dạ cảm thấy có chút sợ hãi.Ánh mắt lần nữa lướt đến mặt nạ của tướng quân trên ngựa, Tử Dạ vươn tay khẽ chạm lên màu nước, khiến một ít dính lên lòng bàn tay Tử Dạ, càng làm cho Tử Dạ kinh ngạc hơn, từ trước đến nay tranh chữ không dễ dàng phai màu như vậy, trừ phi những vết màu son này, chỉ vừa mới được vẽ lên sau khi bức tranh được hoàn thành.Một phỏng đoán không ổn xông lên óc, Tử Dạ đặt ngón tay lên chóp mũi ngửi ngửi, ẩn ẩn cảm thấy có chút mùi tanh, lại nhìn kỹ một chút bài thơ được đề lên tranh, "Không tóc trắng? Nhuộm đỏ nước mắt? Chẳng lẽ...!Nàng ám chỉ Trường Cung sẽ xảy ra chuyện? Tử Dạ kinh ngạc đứng lên, lại nhìn kỹ một chút bức họa trong tay, xem xem có phát hiện được gì không."Ngươi..." Tử Dạ đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía một tên thị vệ trong hoa viên, gấp giọng nói, "Đưa kiếm của ngươi cho ta mượn một chút.""Lạc tiểu thư..." Thị vệ vô ý thức lùi về sau một bước, "Đao kiếm không có mắt..."Đừng nhiều chuyện! Tử Dạ trừng mắt liếc hắn một cái, đi tới chỗ hắn rút bội kiếm bên hông hắn ra, chém về phía bức tranh.Bức tranh lập tức bị chia làm hai đoạn, bên trong quyển trục trống rỗng quả nhiên có giấu một phong thư."A! Lạc tiểu thư, đây chính là do Đông Cung ban thưởng, ngươi vậy mà..." Tứ nhi quay lại đã nhìn thấy tình cảnh như vậy, không khỏi sợ ngây người, "Nếu thái tử điện hạ truy vấn, ngươi sẽ gánh đại họa đó!"Ta không lo được nhiều như vậy!" Tử Dạ ném kiếm trong tay qua chỗ tên thị vệ, cũng đồng thời quăng quyển trục ra, vội vàng mở thư đọc."Hòa Sĩ Khai cùng Thái tử mưu đồ bí mật, muốn hại Trường Cung ở Bắc Cương, nhanh cứu."Thân thể Tử Dạ run lên, vội vàng vò bức thư thành một khối giấy nhỏ, nhét vào trong ngực, quay đầu nhìn Tứ nhi, nói: "Tứ nhi, ta muốn xuất phủ, ta muốn đi cầu kiến Hộc Luật lão tướng quân, ngươi mau giúp ta chuẩn bị một cỗ xe ngựa."Tứ nhi không khỏi kinh hãi, "Trước khi đi Vương gia đi đã thông báo, nói không thể để cho ngài xuất phủ a.""Trường Cung sẽ gặp chuyện! Ta không thể để cho hắn có chuyện gì! hai tay Tử Dạ nắm chặt hai tay Tứ nhi, mãnh liệt lắc đầu, "Ta ngồi xe ngựa ra ngoài, không có việc gì, không ai biết trong xe ngựa chính là ta, sẽ không ai biết!"Tứ nhi sợ ngây người, "Vương gia...!Vương gia thế nào?"Tử Dạ lo lắng lắc đầu, "Ngươi đừng hỏi nữa! Mau đi chuẩn bị xe ngựa đi!"Được...!Tốt..." Tứ nhi nhìn dáng vẻ Tử Dạ, lo lắng như vậy, khẳng định là biết chuyện gì —— họa trục giấu tin, tất nhiên không tầm thường.
Không dám suy nghĩ nhiều, Tứ nhi tranh thủ thời gian chạy tới chuồng ngựa, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong xe ngựa, chở Tử Dạ đến Hộc Luật phủ tướng quân.Trường Cung...!Không cho phép ngươi gặp chuyện gì!Tử Dạ ngồi ở trong xe ngựa, tâm thần rốt cuộc không ổn định nổi, nghĩ không ra Thái tử Cao Vĩ tuổi còn nhỏ mà đã muốn gây bất lợi cho Trường Cung, xem như một trận chiến này Trường Cung bình an, minh thương ám tiễn sau đó, nàng lại