Chu Ngạn: “Vậy em chịu không được liền nói.”“Dạ.”“Thật không muốn nhìn.” Đường Tuyển bụm mặt, vẻ mặt thống khổ.
Những người khác sôi nổi cười rộ lên, Mạnh Thiển Thiển cắn ống hút hơi hơi dịch chuyển thân mình, bên tai có chút hồng.Chu Ngạn nhìn ra cô ngượng ngùng, nói: “Em ấy da mặt mỏng, các cậu đừng cười.”“Ha ha ha ha được được được, không cười.” Thường Tuệ Tuệ miệng nói như vậy, tiếng cười kia thế nhưng không dừng lại.
Ứng Hạo ngồi ở tận cùng bên trong, anh không có tham dự bất luận cái trêu chọc gì, nắm chai Coca, nghe tiếng cười.
Đôi mắt anh từ chai coca lạnh trong tay Mạnh Thiển Thiển đảo qua, bởi vì cô mỗi lần tới kỳ đều đau đến muốn chết muốn sống, vì thế anh cưỡng chế cô không thể uống lạnh, cô cũng nghe lời.Hiện giờ.Cô bắt đầu uống Coca lạnh.Anh cầm lấy cái chai, nhấp một ngụm.Món nướng chỉ chốc lát liền lên bàn, mấy người duỗi tay, lấy một xiên.
Chu Ngạn cầm một xiên cánh gà cho Mạnh Thiển Thiển, cánh gà này có chút lớn, Mạnh Thiển Thiển phải lau ngón tay, xé mở thịt nướng thơm ngào ngạt, từng miếng từng miếng mà bỏ vào trong miệng.Thường Tuệ Tuệ lau lau khóe miệng, khụ một tiếng nhìn về phía Ứng Hạo, “Học trưởng, em có