Ứng Hạo nhướng mày, cầm lấy Coca, “Uống xong.”Thường Tuệ Tuệ: “......”Nhìn Thường Tuệ Tuệ ăn mệt, trên bàn lại tràn đầy tiếng cười.
Đường Tuyển đem cánh tay đáp ở trên vai Ứng Hạo, nói: “Huynh đệ, đừng khổ sở, nơi nào không có cỏ thơm, chúng ta sau này lại tìm.”Ứng Hạo: “Cảm ơn a.”Anh trả lời thật sự có lệ.Những người khác lại cười theo.Chu Ngạn nhìn Mạnh Thiển Thiển bên cạnh, vốn hiện tại định cùng mọi người nói một tiếng chuyện bọn họ ở bên nhau, nhưng mà mọi người nói ra chuyện Ứng Hạo chia tay, lúc này ngược lại khó mà nói.Mạnh Thiển Thiển cảm giác được anh do dự, thò lại gần, thấp giọng nói: “Kỳ thật cũng không cần cố ý nói, mọi người đều biết rồi.”Chu Ngạn rũ mắt nhìn cô, vài giây sau cười cười, đầu ngón tay thuận theo tóc cô, “Được, nghe em.”Bọn họ đối với hành vi thân mật của đôi tình lữ ở trên bàn cơm là không có cảm thấy có gì không ổn, nhưng đêm nay dù sao cũng là vai chính, một chút động tác nhỏ mọi người đều sẽ chú ý.
Lúc này mọi người đảo mắt qua, Đường Tuyển lại lần nữa che mặt, Ứng Hạo nhìn đầu ngón tay Chu Ngạn vài giây, mới dời tầm mắt.Nghĩ đến cùng nhìn đến là hai cấp bậc đau đớn.*Ăn khuya kết thúc, đoàn người rời tiệm đồ nướng.
Ứng Hạo còn phải đi lái xe,