Hắc Tam đánh bạc thua tiền, bị người ta xem như bao cát mà đánh một trận tàn nhẫn, lết theo cái chân bị thương về nhà.
Hắn ta ngồi trên ghế đẩu cũ nát lạnh lẽo, tay phải vỗ vào tay trái, tâm trạng tồi tệ đến cực độ: “Hôm nay không may, ngày khác ông đây trộm được tiền, nhất định sẽ thắng lại cả gốc lẫn lãi.”
“Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa, vậy mà lại có người gõ cửa nhà hắn ta!
Hắc Tam sợ là kẻ đòi nợ, không có tâm trạng đối phó, lại càng không dám phát ra tiếng động.
Tiếng gõ cửa vang lên không dứt.
Cuối cùng Hắc Tam vẫn đi mở cửa, vừa nhìn thấy Đại Lâm, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ồ, khách hàng cũ nha!”
Không phải trí nhớ của hắn ta tốt, mà hắn ta đã từng làm rất nhiều vụ mua bán trộm cắp xằng bậy rồi, người chủ này là người vung tay rộng rãi nhất.
Vừa mới nghĩ muốn đi chỗ nào kiếm bạc gỡ vốn, người này đã tự đưa đến cửa, thật may mắn!
Vậy mà Hắc Tam lại nhớ hắn, mà nếu Đại Lâm nhớ không nhầm thì lần đến tìm hắn ta trước đó cũng đã là chuyện của hơn hai năm rồi.
Bị người như vậy nhớ kỹ, tâm trạng Đại Lâm rất tồi tệ: “Tìm ngươi có việc, tiện nói chuyện không?”
“Tiện chứ, tiện chứ, lão huynh, mau vào.”
Ai muốn xưng huynh gọi đệ với ngươi chứ? Đại Lâm bước vào, đi thẳng vào vấn đề, không muốn chờ lâu thêm dù chỉ một phút: “Có việc cần ngươi làm, giá tiền dễ thương lượng.”
“Dễ bàn thôi, ở cái huyện Thượng Hà này, không có chuyện gì mà Hắc Tam ta không làm được.”
Ngươi lại còn biết nhiều hơn Huyện lão gia nhỉ, trong lòng Đại Lâm thầm oán.
Sau đó nói chuyện mà cô nương đã sắp xếp cho hắn ta...
“Lưu gia có quan hệ thông gia với Huyện lão gia, lão huynh muốn động vào nhà ông ta, có thể sẽ gặp phải rủi ro, đã suy nghĩ kỹ đường lui rồi chứ?”
“Việc này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bạc này ngươi kiếm hay không kiếm là được.”
Hắc Tam vốn sống đầu trâu mặt ngựa, lúc này mắt nhỏ lanh lợi xoay chuyển, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Có tiền không kiếm là đồ con rùa, lão huynh đã có lời mời, tất nhiên ta không thể chối từ, về phần những chuyện trong nhà Huyện lão gia, đợi tiểu đệ nghỉ ngơi một đêm, giữa trưa ngày mai có thể cho huynh một câu trả lời chắc chắn.”
Đại Lâm không hiểu vì sao cô nương lại muốn để Hắc Tam làm chuyện quan trọng như vậy, lỡ như hắn ta không kín tiếng, vậy chẳng phải sẽ gây ra họa lớn rồi sao?
“Ta ở nhà trọ Vinh Thăng trong thành, ta chỉ chờ ngươi đến trưa mai.”
Lúc rời đi, Đại Lâm để lại ba trăm lạng bạc.
Hắc Tam ôm bạc nặng trịch, cực kỳ thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đại Lâm chờ được Hắc Tam ở nhà trọ Vinh Thăng, Hắc Tam lại có được ba trăm lượng bạc nữa.
Đại Lâm trở về sơn trang Ngô Đồng, trực tiếp đi gặp Tô Doanh.
“Đã hỏi thăm rõ ràng rồi, đại thọ năm mươi tuổi của Huyện thái gia được tổ chức ở Cát Gia Lầu, một tháng trước đã phát thiệp mời người đến dự tiệc, mời ông chủ Vân của gánh hát Đức Thắng hát kịch."
Cát Gia Lầu là sản nghiệp của Ngô Thị, nhà mẹ đẻ của phu nhân Huyện lão gia, Huyện lão gia tổ chức đại thọ năm mươi tuổi ở Cát Gia Lầu cũng là nể mặt chính thất.
“Nghe nói Ngô phu nhân nhiễm bệnh nằm giường, Huyện lão gia giao việc xử lý bữa tiệc này cho Lưu di nương và con dâu mới Thẩm Nha.
Lưu di nương này là hạng người gì nàng không rõ, chỉ là được Huyện lão gia sủng ái vô cùng, nhưng nàng hiểu quá rõ ràng tính nết của Thẩm Nha, loại chuyện lộ mặt chiếm lợi này, chắc chắn nàng ta sẽ không mượn tay người khác.
“Cát Gia Lâu đã bắt tay chuẩn bị tiệc mừng thọ này, nhưng dường như không đủ người, đang chiêu mộ người có kinh nghiệm đến làm việc.”
“Thú vị rồi.” Tô Doanh nói một câu: “Ngươi làm việc này không tệ, xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Đại Lâm lại cũng chưa rời đi, mà đứng nguyên tại chỗ, do dự muốn nói lại thôi.
“Còn có việc?”
“Cô nương, Hắc Tam này...”
Tô Doanh cắt ngang lời hắn: “Đại Lâm, Hắc Tam chỉ tham, nhưng tham có chỗ tốt của tham, ta biết ngươi lo lắng ngày nào đó hắn ta cầm nhược điểm đến cửa uy hiếp, yên tâm đi, cũng bởi vì nhược điểm của chúng ta nằm trong tay hắn ta, hắn ta chỉ kiếm bạc, vì vậy tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta.”
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện này, Đại Lâm mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.
“Cô nương, nô tỳ đã nghe nói từ sớm, cho dù ở huyện Thượng Hà hay huyện Hạ Hà, Hắc Tam đều là một tên ăn hại, chúng ta dùng hắn ta thế này thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao?” Hạ Diệp lại bắt đầu lo lắng rồi.
Tô Doanh không trả lời nàng ta, mà nói: “Ngươi đi gọi nhị tỷ đến.”
“Vâng.”
Miêu nhị tỷ đang bày đồ ăn, nghe thấy Tô Doanh tìm mình, vội vàng giao lại công việc cho người khác rồi đi ra cửa.
Năm nay Miêu nhị tỷ hai mươi ba tuổi, từng có một vị hôn phu, trước khi thành thân đã chết rồi, nàng ta thề không lấy chồng nữa.
Trên đầu nàng ta quấn một búi tóc, hai bên tai bện bím tóc nhỏ.
Quần áo rất sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là hoạt động dưới bếp lâu dài, trên người khó tránh khỏi dính chút mùi vị dầu khói.
“Cô nương, cô tìm ta?” Vừa vào cửa, Miêu nhị tỷ nói với giọng điệu thoải mái.
“Muốn tìm chuyện cho ngươi làm đây.”
...
Nhà Lưu đại hộ có con đường nhập hoa tiêu riêng biệt từ Ba Thục, bởi vì rét tháng ba lại gặp phải mưa dầm liên miên, hoa tiêu