Nhìn đứa nhỏ khóc đau lòng như vậy, Tô Doanh ép lại ký tức đau thương trong lòng, an ủi cậu bé: “Ta không chán ghét ngươi, ta không chán ghét ngươi.”
“Vậy ta có thể gọi ngươi là mẹ không?” Ma ma hầu hạ nói với cậu bé, rất nhiều người muốn làm mẹ cậu bé, nhưng cha đều không thích, cậu bé cũng không thích.
Tô Doanh không biết làm sao nhìn cậu bé: “Không phải ngươi đang gọi rồi sao?”
A Hàm sợ hãi nhìn Viên ma ma, lại nhìn Tô Doanh, trong mắt không xác định và hoài nghi: “Thật sự có thể chứ?”
Tô Doanh gật đầu, trong mắt A Hàm lập tức lộ vẻ mong đợi và vui mừng.
Cậu bé có mẹ rồi!
Lúc này Viên ma ma lại hơi buồn bực, đang êm đẹp bà đùa giỡn thế này làm gì?
Lỡ như đứa nhỏ này muốn ở lại sơn trang Ngô Đồng, cô nương mang theo đứa trẻ lớn như vậy thì tìm nhà chồng thế nào đây?
Nghĩ đến điều này, Viên ma ma hối hận muốn tát bản thân hai cái.
“Cô nương, nghĩ lại...” Truyền ra ngoài thì không tốt.
Tô Doanh lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn ma ma đã cho ta một đứa con lớn như vậy.”
“Ôi, ngươi còn có lòng trêu chọc ta, nếu để cho lão thái thái Tôn gia biết, còn không phải sẽ dùng kim khâu cái miệng này của ta lại sao.”
Có thể lắm.
Bây giờ người quan tâm đến chuyện chung thân của cô nhất, chắc hẳn chính là lão tổ tông Tôn gia.
Tô Doanh có được con trai, A Hàm lại gọi thêm mấy tiếng, làm cái gì cũng phải gọi ‘mẹ’.
Mỗi một tiếng mẹ cậu bé gọi lại kích thích Viên ma ma một lần, thật khiến Tô Doanh dở khóc dở cười.
Nhưng từ khi bắt đầu gọi nàng là ‘mẹ’, Tô Doanh phát hiện A Hàm trở nên giống trẻ nhỏ rồi, nàng nhìn ra được cậu bé rất vui vẻ, loại vui vẻ kia là trời sinh, không giả vờ được.
Sau khi vào thành, xe ngựa dừng ở đằng sau Cẩm Tú phường, Hồng chưởng quỹ chỉ thoáng nhìn A Hàm rồi lập tức tập trung dẫn đường đến hậu viện.
Viên ma ma dẫn A Hàm ngắm nhìn mấy con cá Cẩm Lí mà Hồng chưởng quỹ nuôi trong chậu Cát Tường, Tô Doanh nhận sổ sách Hồng chưởng quỹ đưa đến, sau khi liếc nhìn nói: “Tiêu thụ tháng này tăng không ít so với tháng trước.”
“Bà chủ có điều không biết, tiêu thụ thêm ra trong sổ sách chính là vì các công tử hai huyện Thượng Hạ Hà đặt đồ trang sức và y phục cho tiểu thư Yên Ngọc của Kinh Thành.”
“Tiểu thư Yên Ngọc ở nơi này?” Một năm trước nàng tự mình đi qua cầu Lưu Hà xem hàng hóa, phương tiện đơn giản, là thuê một chiếc thuyền đơn sơ của ngư dân mà đi.
Vô tình gặp phải mưa dông, chiếc thuyền đơn sơ tràn đầy nước.
Là thuyền lầu của tiểu thư Yên Ngọc đi qua cứu nàng, quen biết từ đây.
Tiểu thư Yên Ngọc này thật không đơn giản, một đời kia, ở Kinh Đô từng nghe nói Nhiếp Chính Vương không để ý tình cảm lại là khách quen trên bàn trà của nàng ta.
Nàng không có duyên biết thật giả, đời này sống lại, cũng không dám vì tò mò mà liều lĩnh đi xác nhận.
“Vốn dĩ ngày hôm trước thuyền hoa của tiểu thư Yên Ngọc đã đến Thượng Hà, nghe nói nàng ta chợt mắc cảm phong hàn nên dừng thuyền nghỉ ngơi, có lẽ mấy ngày nữa mới đến Thượng Hà.”
Lần trước nàng cùng thuyền với tiểu thư Yên Ngọc, cũng coi như có chút quen biết.
Tô Doanh cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, yên lặng ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.
Chạng vạng tối, tiệc mừng thọ của Huyện lão gia bắt đầu, Tô Doanh dẫn A Hàm rời khỏi Cẩm Tú Phường, đi dạo trên đường.
Nói đến khoảng cách hai huyện Thượng Hà và huyện Hạ Hà, thật ra cũng rất gần.
Một con phố dài xuyên qua hai huyện, ở giữa có một cây cầu làm ranh giới, bên cầu này là Thượng Hà, bên cầu kia là Hạ Hà.
Trên đường, mọi người đi qua đi lại, đủ loại thức ăn đồ dùng rực rỡ muôn màu.
A Hàm một tay cầm kẹo hồ lô, một tay nắm tay Tô Doanh, chưa bao giờ rảnh rỗi.
“Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt.”
A Hàm lại muốn ăn nữa, Tô Doanh cầu được ước thấy, đang định kéo cậu bé đi đến cửa hàng bánh ngọt bên này, lại bị Viên ma ma ngăn cản: “Cô nương, A Hàm đã ăn vặt không ít rồi, buổi tối vẫn phải ăn cơm đấy, nó còn nhỏ, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, bỏ ăn sẽ dễ mắc bệnh.”
Tô Doanh đồng ý với ý kiến của Viên ma ma, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống: “Ma ma nói đúng, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa.
Nhưng mà chúng ta có thể mua, dùng để ăn khuya buổi tối.”
Chỉ cần Tô Doanh nói, A Hàm đều đồng ý.
Hai người vô cùng vui vẻ đi mua bánh ngọt, vừa ra ngoài thì nghe thấy có người gọi Tô Doanh.
“Đây không phải là đại tẩu của ta sau, hơn hai năm không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp được.”
Tô Doanh đã nghe giọng điệu tùy tiện này mấy chục năm, bây giờ dù không muốn nhớ đến cũng không thể quên được, quay đầu lại, quả thật là Thẩm Mặc Thu, đệ đệ của Thẩm Mặc Trì.
Nhưng sao lại gặp phải hắn ta chứ? Một đời kia, Thẩm Mặc Trì đỗ Tiến sĩ, hẳn là năm ngoái đã dẫn cả nhà vào kinh rồi.
Hôm nay Thẩm Mặc Thu vào thành là đến tham gia tiệc mừng thọ của Huyện lão gia, bây giờ ca ca Thẩm Mặc Trì của hắn ta đỗ Tiến sĩ, đã vào triều nhậm chức, nhị muội muội Thẩm Nha của hắn ta lại gả cho con cháu quan lại, có quan hệ thông gia như tay chân với nhà Huyện lão gia.
Có phần quan hệ này, hắn ta dần dần bộc lộ tài năng trong đám con ông cháu cha ở hai huyện Thượng Hạ Hà, trở thành hạng người mà ai muốn động đến cũng phải cân nhắc mấy phần.
“Thẩm nhị gia, cô nương nhà ta đã không còn liên quan đến nhà các ngươi, ngươi cũng đừng ăn nói bừa bãi, gọi người lung tung.” Viên ma ma nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Mặc Thu khẽ liếc nhìn Viên ma ma, căn bản không để bà vào mắt: “Đồ tú