Diệp Tử Yên thấy anh không nói gì, cô ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào lưng anh:” Sở Viêm, anh nhẫn tâm nhìn em suốt ngày buồn chán ở nhà sao?”
Sở Viêm lúc này xoay người lại:” Em có thể đến công ty của anh”
“Nhưng em luôn muốn làm nghiên cứu khoa học a”
“Được không anh, anh đồng ý nha, nha” Diệp tử Yên làm nũng
Sở Viêm biết mình không thể thay đổi quyết định của cô, thở dài:” được, lần sau nói trước với anh”
Diệp Tử Yên vui mừng, cười hôn lên má anh một cái thật vang.
Sở Viêm nhìn cô cười vui như vậy liền giận: Xa anh vui như vậy sao?
Sở Viêm ôm cô, xoay người đè lên:” Viên nghiên cứu đó hấp dẫn hơn anh sao?”
Diệp Tử Yên còn đang ngơ ngác môi liền bị anh lấp kín.
Nụ hôn hung ác khiến cô chỉ cảm thấy môi mình xót, rất đau a.
Sở Viêm trước khi buông môi cô ra còn cắn một cái, nói thầm bên tai cô:” trừng phạt”
Diệp Tử Yên ủy khuất:” đau a.
Anh cắn em”.
Môi cô chắc chắn sưng lên rồi a
Sở Viêm che mắt cô lại, khàn giọng nói:” Đừng nhìn anh như vậy”
Diệp Tử Yên như nhận ra điều gì, lấy gối ném anh:” Sở Viêm anh lưu manh”
Sở Viêm lại hôn môi cô một cái:” Chỉ lưu manh với mình em và anh còn có thể lưu manh hơn nếu em muốn”.
Nói xong Sở Viêm đứng dậy bước vào phòng tắm
Diệp Tử Yên bị anh trêu chọc mặt đỏ đến mang tai.
Sở Viêm sau khi tắm xong thì thấy cô nhóc vô lương tâm kia ngủ mất tiêu, đến bên giường đắp chăn cho cô.
Sở Viêm ra ngoài ban công gọi cho Trương Vỹ
“Cậu tra cho tôi là ai đầu tư hạn mục bên viện nghiên cứu đế đô”
“Vâng ông chủ”
Nửa tiếng sau, Trương Vỹ gọi lại cho anh, ngập ngừng nói:” Sếp, là phó giám đốc ạ”
“ Cậu ta không thông báo với tôi một tiếng”
Trương Vỹ đáp:” Lần trước, phó tổng có đưa tài liệu đến nhưng anh nói cậu ta tự giải quyết nên”
Sở Viêm bóp trán, không ngờ người đầu tư hạng mục của cô lại là công ty anh.
Giờ anh liền hiểu câu tự lấy đá đập chân mình là như thế nào
“Cậu nói với viện trưởng chúng ta sẽ đầu tư cho viện nghiên cứu của họ,