CHƯƠNG 115
Bảo Ngọc c ắn môi dưới, liên tục hít sâu mấy lần, mới xem như tạm thời áp chế lửa giận đang kêu gào: “Đi thôi, đến nhà của em.”
“Anh muốn ngủ ở đây.” Cọ cọ vào bộ ng ực mềm mại của cô, anh thỏa mãn thở dài.
“Chỗ này đóng cửa rồi, buồn ngủ thì theo em về nhà ngủ.” Kéo anh, Bảo Ngọc một đường nắm lấy tay anh, tựa như dẫn một thiếu niên đang bối rối và bất lực.
Trở lại nhà họ Trương, Trương Hồng Khánh và Nguyễn Thanh Mai cũng không ở nhà, Trương Thịnh Hải ở bệnh viện chăm sóc Đào Nhi, thím Đỗ đến nhà em gái thăm cháu trai mới sinh, Đỗ Thu Nghi cũng mấy ngày không về rồi, cho nên bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Bảo Ngọc.
Tiêu Mặc Ngôn đã đến một lần, căn bản không cần tiếp đãi, ngựa quen đường cũ đi thẳng đến phòng của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đi theo phía sau anh: “Đêm nay, anh ngủ phòng của em, em qua phòng Tiểu Hải ngủ.”
Tiêu Mặc Ngôn xoay người: “Em không thể ngủ trong phòng của một người đàn ông khác.”
Bảo Ngọc nhướn mày: “Người đàn ông khác mà anh nói là chỉ em trai ruột của em sao?”
Tiêu Mặc Ngôn còn nghiêm túc gật đầu: “Là đàn ông, thì không được.”
Cô lắc đầu bật cười: “Đúng là logic kỳ quái.”
Cô ra ngoài lấy đến một túi chườm đá, bảo Tiêu Mặc Ngôn ngồi xuống rồi cách khăn mặt nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên mặt anh, đôi mắt lại hiện ra sự thương tiếc, từng tầng từng tầng tản ra, một bên lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn nạn nào đánh anh, đáng ra anh nên chặt tay hắn!”
Nhìn thấy cô đau lòng, ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.
Trong thế giới trống rỗng và ảm đạm không có ánh sáng của anh, cô trở thành gam màu duy nhất, giống như hoa đào quyến rũ dưới ánh mặt trời rực rỡ, hấp dẫn người ta muốn ngắt lấy, anh muốn ngắt lấy nhưng lại không đành lòng, chỉ vì sợ làm cô bị thương.
Thấy vết sưng trên mặt giảm bớt không ít, Bảo Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại tìm lấy một bộ quần áo của Tiểu Hải: “Tiêu Mặc Ngôn, anh mặc quần áo của em trai em trước đi, phòng tắm ở
“Không cần đâu,” Tiêu Mặc Ngôn không cầm lấy quần áo, đi thẳng vào phòng tắm: “Tôi dùng của em.”
Sau khi anh vào phòng tắm, nghe được tiếng nước ào ào bên trong truyền đến, Bảo Ngọc mới gọi điện thoại cho thím Vương: “Thím Vương, Tiêu Mặc Ngôn ở chỗ của cháu, đêm nay… anh ấy tạm thời ở đây, thím đừng lo lắng.” Bảo Ngọc cảm thấy khuôn mặt nóng lên, mấy câu này nói ra nghe có chút mập mờ.
Thím Vương cũng không để ý mấy chi tiết nhỏ đó, nghe nói tìm được cậu chủ rồi, liền niệm a di đà phật, cuối cùng mới do dự nói: “Cô Trương, cậu chủ và ông chủ xảy ra chút tranh chấp, phiền cô quan tâm nhiều hơn, khuyên cậu chủ mấy câu. Lời nói của cô, cậu chủ nhất định sẽ nghe.”
“Tranh chấp?” Bảo Ngọc đột nhiên hỏi: “Cái tát trên mặt Tiêu Mặc Ngôn là ông ấy đánh?”
“Hầy, ông chủ cũng là quá tức giận.”
Đôi mắt của Bảo Ngọc nheo lại, nhẹ nhàng trả lời lại: “Cháu biết rồi.”
Cúp điện thoại, hai tay Bảo Ngọc không tự chủ nắm chặt thành quyền. Tiêu Chính Thịnh ngay cả trách nhiệm của một người ba cũng không hoàn thành, bỏ mặc Tiêu Mặc Ngôn một người cô đơn trong căn nhà cũ chẳng thèm quan tâm, ông ta có tư cách gì mà đánh Tiêu Mặc Ngôn? Có vợ mới, có đứa con riêng có năng lực, lúc ở trước mặt mọi người phong cảnh vô hạn, ông ta có từng nghĩ đến đứa con ruột của mình không?
Bảo Ngọc càng nghĩ càng giận, mặc kệ ông ta có phải là ba của Tiêu Mặc Ngôn hay không, động vào Tiêu Mặc Ngôn, cô không có cách nào dễ dàng tha thứ! Một cái tát này, nói thế nào chăng nữa, cô cũng muốn đòi lại cho anh!
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, nghe được tiếng đẩy cửa, Bảo Ngọc vội thu hồi cảm xúc, ngẩng đầu, ánh mắt trợn to, khuôn mặt đỏ rực: “Anh anh anh…”